Chương 231: Nói nửa ngày, vậy rốt cuộc người này là ai?
Hiện tại mọi chứng cớ đều đã có, còn có nhiều người làm chứng như vậy, cô ta thật sự muốn nhìn xem hôm nay Vũ Linh Đan còn có thể ngụy biện như thế nào.
Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, ánh mắt thẳng tắp lướt qua Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh. Vũ Hải Yến vênh váo tự đắc, bộ dạng không hề sợ hãi, ngược lại còn làm nổi bật lên Nguyễn Kim Thanh đang khiêm tốn.
Vũ Linh Đan nhất thời không phân biệt được, rốt cuộc chuyện này là Vũ Hải Yến làm, hay là Nguyễn Kim Thanh làm.
“Được, nếu không gọi tôi là giám sát Đan, vậy hoàn toàn có thể gọi tôi là cô Đan. Gọi cô cả và cô hai chỉ có duy nhất một mục đích, đó chính là để phân biệt giữa tôi và Vũ Hải Yến. Thử nghĩ xem dưới tình huống như thế nào mà một người công nhân lại hiểu rõ nhà họ Vũ như vậy?”
Vũ Linh Đan hăm dọa hỏi lại.
Nguyễn Kim Thanh bắt đầu luống cuống, cố gắng giữ ánh mắt bình tĩnh, sau đó nói: “Có thể… Có thể là anh ta xem tin tức rồi biết nhà họ Vũ có hai người con gái…”
“Nhà họ Vũ đúng là có hai người con gái, nhưng nếu ở hiện trường chỉ có một người thì cần gì phải phân chia, cần gì phải chuyện dư thừa.”
Vũ Linh Đan trực tiếp cắt ngang lời nói của Nguyễn Kim Thanh, một câu lập tức khiến Nguyễn Kim Thanh á khẩu không trả lời được.
Vũ Phong Toàn ở một bên nghe ba người phụ nữ tranh cãi ầm ĩ cũng cảm thấy phiền, trực tiếp hỏi Vũ Linh Đan: “Rốt cuộc con muốn nói cái gì?”
“Rất đơn giản. Đối phương rất có thể không chỉ quen biết con, mà còn quen biết cô chủ hai nhà họ Vũ, chỉ có như vậy nên dưới loại tình huống này, anh ta mới theo bản năng phải phân chia hai người chúng con.”
Vũ Linh Đan nói.
Vũ Phong Toàn nhíu mày: “Nói nửa ngày, vậy rốt cuộc người này là ai?”
Vũ Linh Đan lắc đầu.
Vũ Phong Toàn tức giận khoanh hai tay trước ngực: “Không ngờ nói nửa ngày đều là lời vô nghĩa.”
“Con chỉ muốn chứng minh, người này nhất định quen biết con và Vũ Hải Yến. Công nhân quen biết bố thì không tính, nhưng sao bọn họ có thể quen biết Vũ Hải Yến?”
Vũ Linh Đan nói thẳng vấn đề ra, rõ ràng muốn nói Vũ Hải Yến chính là người đứng sau.
Vũ Hải Yến nghe xong, lập tức rối loạn, dáng vẻ bỗng nhiên mất khống chế hét lớn: “Không có khả năng, tôi không biết người công nhân nào cả. Vũ Linh Đan, cô đừng có vu oan cho tôi.”
Vũ Phong Toàn không nói gì, dường như lâm vào trầm tư.
Nguyễn Kim Thanh ở một bên nói giúp cô ta, mặt mày bình tĩnh nói: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này Hải Yến đều hỗ trợ ở công ty. Mỗi ngày bận đến mức không có thời gian ngủ, nào có tâm tư làm chuyện này. Linh Đan, nhất định là con hiểu lầm rồi.”
“Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần trực tiếp gọi một cuộc điện thoại là có thể làm được, hoặc là không phải nhà họ Vũ còn có một người rất rảnh rỗi sao?”
Vũ Linh Đan bĩu môi, khóe miệng xẹt qua một tia trào phúng.
Nguyễn Kim Thanh nghe xong, lập tức nhíu mày, đứng dậy dáng vẻ đáng thương hỏi: “Vũ Linh Đan, ý của con là đang nghi ngờ dì hả?”
Nói xong, Nguyễn Kim Thanh lại nhìn về phía Vũ Phong Toàn, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Vũ Phong Toàn cũng có chút khó chịu, hoài nghi đến hoài nghi lui, đều là hoài nghi người nhà họ Vũ, hình như cô nói cái gì cũng không bình thường.
Sau đó Vũ Phong Toàn nói thẳng: “Đủ rồi, bố không muốn nghe con nói bậy bạ nữa. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng không nói với người trong nhà, bây giờ còn nghi ngờ người khác. Có phải ở trong mắt con, nhà họ Vũ này không phải là người một nhà, mọi người đều muốn hãm hại con đúng không?”