Chương 175: Thật chán ghét
“Với Á Đông mà nói thì ba trăm năm mươi tỉ không phải con số nhỏ, mặc dù con là tổng giám đốc công ty nhưng những quyết sách quan trọng vẫn cần cả cổ đông trong công ty đồng ý.”
Trương Thiên Thành giải quyết việc chung nghiêm túc mà trầm ổn.
“Bố hiểu rõ.”
Trương Chính Hiền gật đầu, đương nhiên ông biết các quy trình quen thuộc của công ty: “Bố sẽ nghĩ cách, chuyện của Trương Đức Phú, con làm anh cả thì bao dung cho em nó nhiều hơn.”
“Tôi thấy nó đâu có muốn giúp đỡ, nếu không chuyện đơn giản như vậy sao mà từ chối được.”
Dương Thanh My nhìn thấu suy nghĩ của Trương Thiên Thành, rõ ràng anh muốn xem trò cười của mẹ con họ, nếu mà muốn giúp thật thì chuyện này không thể để cho Trương Chính Hiền biết.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Trương Thiên Thành trở nên vô cùng sắc bén, còn chưa nói xong, Dương Thanh My đã há hốc miệng, mặc dù bà ta không cam lòng nhưng cũng không dám được nước lấn tới nữa.
“Đúng là tôi không muốn giúp thật.”
Lần này, Trương Thiên Thành lại thừa nhận.
“Con…”
Trương Chính Hiền không tin nổi.
Ngay lúc đó, Dương Thanh My trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn Trương Thiên Thành, giống như thể đoán đúng được bí mật, bà ta kéo tay Trương Chính Hiền bắt đầu chống đối: “Trương Chính Hiền, ông nghe thấy không, trong mắt nó không hề có người nhà họ Trương, bố cái gì, em trai cái gì, những thứ đó chỉ để cho người ngoài nhìn mà thôi.”
“Bà câm miệng lại cho tôi.”
Trương Chính Hiền trầm giọng quát lớn, ông nhìn sang Trương Đức Phú bên cạnh, hai đứa con trai cao thấp rõ ràng: “Con cũng bắt chước nó, lên cơn có phải không?”
“Con không có.”
Dương Thanh My chấn động, khóe miệng giật giật, thấp giọng nói.
Trương Chính Hiền thở dài một tiếng: “Trương Thiên Thành không giúp thì cũng không thể trách nó được, dù sao cũng là do Trương Đức Phú tự gây nên, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, bà muốn giúp thì cứ giúp nó đi.”
Nói xong, Trương Chính Hiền phất tay Dương Thanh My ra, có lẽ vì ông quá thất vọng nên không dừng lại nhìn đứa con trai nào.
Ánh mắt Trương Thiên Thành lạnh lùng chờ đợi, hai bên đang đối chọi với nhau, Dương Thanh My hung ác nói: “Trương Thiên Thành, sao mày lại ác độc như vậy?”
“Nếu nói tôi độc ác chỉ e bà còn chưa hiểu rõ, muốn đối phó với rắn độc, nếu mình không tàn nhẫn thì kết cục tàn nhẫn đó sẽ dành cho mình mà thôi.”
Trương Thiên Thành cười nói.
Trương Đức Phú thì nổi giận, ngón tay chỉ thẳng vào Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, tôi không cho phép anh nói vậy.”
“Thật sao?”
Trương Thiên Thành khinh thường, trào phúng, dù Trương Chính Hiền đang ở chỗ này thì anh cũng chưa từng phải thu lại chút nào, huống chi chỉ là một Trương Đức Phú.
Anh lững thững đi tới bên cạnh Trương Đức Phú, nhìn đôi mắt tức giận của cậu ta, gằn từng chữ một: “Còn nữa, cậu là cái thá gì mà dám giơ tay múa chân trước mặt tôi.”
Một khắc sau đó, hai anh em lại lao vào đánh nhau một lần nữa.
Trương Đức Phú như muốn giải phóng những nhục nhã mà mình vừa phải chịu, nắm đấm xé gió, tàn nhẫn vô cùng, mà Trương Thiên Thành cũng không hề khách sáo, mấy đòn trước anh còn tránh né, để lại đường lùi, nhưng dần dần, ánh mắt anh càng thêm quyết tâm, nhắm ngay vào chỗ yếu mà ra tay.
“Đừng đánh nữa.”
“Nếu để bố biết thì hai đứa không ai có được lợi gì đâu.”
Thấy Trương Đức Phú dần chịu thua, Dương Thanh My bắt đầu nóng nảy, không ngừng muốn lôi kéo hai người, nhưng bà lại bị đẩy ra bên cạnh, không ai quan tâm tới.
Trần Đức Bảo nghe thấy động tĩnh phái bên này thì hoảng hốt chạy tới, bất giác nhìn vào phòng bệnh thì thấy bên trong phòng trống không, bất giác anh ta hét to lên.
“Tổng giám đốc Thành, không thấy quản lý Đan đâu.”
Một câu nói như hồi chuông cảnh tỉnh, hai người đàn ông cùng sững lại, liếc nhìn nhau rồi đẩy mạnh đối phương ra, vẻ mặt như ghét bỏ.