Chương 150: Không thể buông tha
Tuy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đã ly hôn, nhưng nếu làm không ổn là mất việc như chơi.
Ánh mắt Trương Đức Phú hiện lên chút châm chọc, cười lạnh nói: “Bà nói sai rồi, chỉ là vợ trước thôi.”
“Đúng vậy, bà cứ gọi tôi là Giám đốc Đan là được, không biết bây giờ Tổng giám đốc Thành có thời gian không?”
Vũ Linh Đan cười xấu hổ.
Vừa nãy ở dưới lầu, cô ghi tên nhưng không ai nhận ra cả, cô cứ tưởng rằng tập đoàn Á Đông thay đổi triều đại quá nhanh, không còn ai nhận ra mình nữa chứ.
Bây giờ lại nghe người ta gọi mình là “bà chủ”, đúng là lúng túng.
Thư kí đứng ngồi không yên, vội vã gọi điện thoại, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó vẻ mặt cung kính cười nói: “Giám đốc Đan, mời cô vào trong, Tổng Giám đốc Thành đang chờ cô.”
“Cảm ơn.”
Vũ Linh Đan thở dài một hơi, sau đó quay đầu lại cười với Trương Đức Phú: “Đã làm phiền cậu rồi, Trương Đức Phú.”
“Chỉ cần là vì em, tôi đều cam tâm tình nguyện.”
Dù đang ở trước mặt thư ký, Trương Đức Phú cũng không hề che giấu tình yêu của mình. Thấy thư ký bên cạnh sửng sốt, Vũ Linh Đan có chút không chịu nổi, cười xấu hổ một cái rồi mới đẩy cửa bước vào.
Trương Thiên Thành có vẻ rất bận rộn, cô bước vào, ngồi xuống rồi, nhưng đến khi cốc cà phê trước mặt đã cạn, Trương Thiên Thành vẫn chưa có ý chào hỏi.
Vũ Linh Đan liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ cô rất nghi ngờ, không biết có phải Trương Thiên Thành đã quên mất mình rồi không.
“Tổng giám đốc Thành…”
Vũ Linh đan không nhịn được gọi một tiếng.
“Tôi biết rồi, chờ một lát.”
Trương Thiên Thành hơi mất kiên nhẫn.
Chẳng còn cách nào cảm Vũ Linh Đan chỉ có thể yên lặng chờ bên cạnh, nghĩ đi nghĩ lại những lời nói trong đầu cho đến khi cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.
Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, tay cầm tài liệu, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, Vũ Linh Đan hơi ngây ra.
Cho dù trước đây khi chưa ly hôn, Vũ Linh Đan cũng rất ít khi đến phòng làm việc của anh, càng đừng nói đến việc có thể nhìn thấy bộ dạng chăm chú làm việc của Trương Thiên Thành.
Có đôi lúc, nhìn như vậy, cô sẽ cảm thấy Trương Thiên Thành đúng là sinh ra để làm lãnh đạo.
Cho dù là cau mày hay cười gượng, lạnh lùng hay nghiêm túc cũng đều khiến người ta điên đảo, đẹp không góc chết.
“Nhìn đủ chưa?”
“Khụ khụ!”
Trương Thiên Thành bỗng nhiên mở miệng, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn mặt cô đỏ lên, gương mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Vũ Linh đan sợ đến mức suýt nữa sặc nước bọt, vội vã quay đầu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình có việc mới đến đây nên lại quay đầu, đứng dậy đi tới bàn làm việc của Trương Thiên Thành.
Cuối cùng, dưới ánh mắt quan sát của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan giả vờ bình tĩnh ngồi xuống đối diện anh.
“Trước đó tôi đã từng đề cập với Tổng giám đốc Thành về chuyện liền quan đến vật liệu xây dựng của nhà họ Vũ rồi, tôi cứ cho rằng chúng ta đã bàn bạc xong, nhưng đến khi liên hệ với tập đoàn Châu Thiên thì phát hiện có vấn đề lớn, không biết Tổng Giám đốc Thành có giải thích gì không?”
Vũ Linh Đan đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đồng ý với cô lúc nào?”
Trương Thiên Thành lộ ra vẻ mặt vô tội, như thể hoàn toàn không nghĩ ra.
Tim Vũ Linh Đan như bị đâm một dao, đau đến mức muốn đập bàn. Nhưng lúc này đang ở Á Đông, ở địa bàn của người ta thì phải nhẫn nhịn, cô nén tức giận, miễn cưỡng mỉm cười, híp mắt nói: “Sáng hôm nay ở trên xe, Tổng giám đốc Thành đã bảo với tôi rằng, chỉ cần Trương Đức Phú không tham dự vào việc này, chuyện đó sẽ không thành vấn đề.”
“Đúng thế.”
Cuối cùng Trương Thiên Thành cũng gật đầu.
Vũ Linh Đan cứ tưởng rằng anh đã nghĩ ra, liền thở phào một hơi, nụ cười cũng càng ngày càng tươi, càng ngày càng giả tạo: “Vậy bây giờ… Có phải là Tổng giám đốc Thành nên gọi điện thoại, cho anh Phan không, chuyện này…”
“Chuyện này, hình như là Giám đốc Đan hiểu lầm rồi.”
Trương Thiên Thành kéo cà vạt, hắng giọng một cái, vẫn tươi cười, trầm giọng nói: “Theo tôi được biết, buổi chiều đã có người nào đó cầu hôn rồi, chuyện này… Cô tính thế nào?”
“Tôi…”
Vũ Linh Đan lập tức nghẹn lời.
Nhưng cô cũng đâu thể khống chế chuyện đó được?
Nhất thời, Vũ Linh Đan yên lặng nhìn Trương Thiên Thành, đối phương cũng nhìn lại. Cuối cùng, Vũ Linh Đan đành xuống nước, cũng hạ giọng: “Chuyện Trương Đức Phú cầu hôn, tôi cũng không biết trước, Tổng giám đốc Thành làm khó tôi như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh vẫn tình cũ không quên với tôi đấy.”
“Trước kia tôi cũng nói rồi, thứ thuộc về tôi, cho dù là rác rưởi thì người khác cũng đừng mơ có được.”
Trong miệng Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan liền biến thành rác rưởi, lời nói cực kì ác độc.
Mắt Vũ Linh Đan giật giật, muốn nổi giận nhưng chỉ có thể nói: “Rốt cuộc phải thế nào thì Tổng giám đốc Thành mới đồng ý?”
“Cô có thể đi tìm Giám đốc Phú thử xem, nhưng giờ cậu ta còn đang phải giải quyết món tiền ba trăm năm mươi tỷ, chắc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô thôi.”
Trương Thiên Thành cười lạnh, nhìn có chút hả hê.
Lòng Vũ Linh Đan lạnh như băng.
Đứng trước mặt Trương Thiên Thành, bạn sẽ dễ dàng hình dung được sự ác độc, lạnh lùng, tàn nhẫn, giống như một ác ma của anh ta.
Cô biết mình không nên đến cầu xin Trương Thiên Thành.
Người đàn ông này, sao có thể buông tha cho mình dễ dàng thế chứ.
“Quấy rầy rồi, nếu Tổng giám đốc Thành không muốn thỏa hiệp thì tôi cũng không còn cách nào cả.”
Chuyện này, không phải là cô không giúp, mà thật sự là cô không làm được. Vũ Linh Đan tiếc nuối nghĩ.
Vũ Linh Đan còn chưa đi tới cửa, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Trương Thiên Thành: “Thế nào, nhanh vậy đã buông tha rồi sao?”
Vũ Linh Đan không hé răng, thầm nghĩ “Có loại ôn thần như anh, tôi không muốn buông tha cũng chẳng làm gì được”.
“Tôi còn tưởng cô thế nào, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Trương Thiên Thành tiếp tục châm chọc.
“Đúng, là tôi không có bản lĩnh, Tổng giám đốc Thành nói bừa một câu đã phá hủy đường sống của tôi rồi, Tổng giám đốc Thành lợi hại hơn tôi nhiều.”
Nếu không cầu xin thì Vũ Linh Đan chẳng hơi đâu mà nhận sự sỉ nhục của người khác.
Thấy cô cãi lại, Trương Thiên Thành liền mỉm cười.
Cũng không biết từ bao giờ, Trương Thiên Thành đã quen với kiểu miệng lưỡi sắc nhọn, nói lý không buông tha người khác của Vũ Linh Đan, vừa nãy cô cứ thuận theo khiến người khác thật sự có chút không quen.
Bây giờ nhìn cô phục hồi sức sống, phục hồi ý chí chiến đấu, Trương Thiên Thành cũng yên lòng.
“Nói xong chưa? Nếu tôi tồi tệ như vậy thì sao cô lại cúi đầu với tôi?”
Trương Thiên Thành nhếch miệng, lộ ra vẻ tươi cười.
Chẳng qua là muốn quan sát thêm bộ dạng cầu xin người khác của cô, tiện thể làm yếu bớt sự hăng hái của cô thôi, sao cô đã buông tha rồi?
Lúc này, Vũ Linh Đan hoàn toàn sững sờ.
Cô sững sờ nhìn Trương Thiên Thành, thậm chí còn nhìn thấy nụ cười thoáng qua của anh, rốt cuộc là thế nào? Lời nói lúc nãy của Trương Thiên Thành có ý gì?