Chương 149: Dự liệu trước
Trần Đức Bảo mặt không đổi sắc, đứng chặn trước mặt Trương Đức Phú, trầm giọng nói: “Không được Tổng giám đốc Thành cho phép, Giám đốc Đức Phú không thể vào được, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Nói xong, Trần Đức Bảo liền đánh mắt ra hiệu cho thư kí, người đó lập tức cầm điện thoại lên gọi bảo vệ.
“Hừ!”
Trương Đức Phú khinh thường hừ lạnh một tiếng, không hề coi bọn họ ra gì: “Hôm nay không ai cản được tôi đâu.”
Nói xong, cậu ta liền giơ chân lên đạp cửa.
Trần Đức Bảo thầm nghĩ không ổn, cũng không ngờ hôm nay Trương Đức Phú lại có gan phá cửa phòng làm việc của Trương Thiên Thành như vậy.
“Tổng giám đốc Thành!”
Trần Đức Bảo vội vã đi theo, Trương Thiên Thành ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trương Đức Phú nổi giận đùng đùng, còn có Trần Đức Bảo đang lo lắng hốt hoảng. Anh không hề nhíu mày, chỉ trách mắng một câu: “Mỗi chuyện trông cửa thôi cũng không xong, cậu còn làm được gì nữa?”
Trần Đức Bảo lập tức cúi đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Thành.”
“Thôi bỏ đi, cậu ra ngoài trước đi.”
Trương Thiên Thành cũng không trách mắng thật, anh bảo Trần Đức Bảo ra ngoài, sau đó mới nhìn sang Trương Đức Phú. Thấy cậu ta bừng bừng lửa giận, bộ dạng muốn lao lên đánh nhau với mình, anh nói: “Thế nào, muốn đến phá phòng làm việc của tôi à?”
“Tôi không dám, hôm nay tôi đến chỉ là vì muốn hỏi rõ, tại sao lại đóng băng quỹ tài chính của tôi?”
Trương Đức Phú gây sự.
Chiều hôm nay, cậu ta vừa đến phòng làm việc liền phát hiện mọi thứ đã thay đổi, ba trăm năm mươi tỷ không phải con số nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tập đoàn Á Đông là bao.
Tốc độ nhanh chóng như vậy, chắc chắn là Trương Thiên Thành làm.
Trương Thiên Thành cười, nhìn con người cũng chảy chung dòng máu nhà họ Trương nhưng lại ngu xuẩn này, ánh mắt ngập tràn sự khinh thường.
“Rất đơn giản, các cổ đông nhất trí rằng đặt tài sản vào tay cậu là chuyện quá nguy hiểm, đương nhiên, nếu cậu giải quyết được rắc rối đó thì công ty sẽ thay đổi quyết định.”
Trương Thiên Thành trầm giọng nói, bộ dạng giải quyết việc công.
“Trương Thiên Thành, anh phải làm đến mức này sao?”
Trương Đức Phú chỉ tay vào Trương Thiên Thành, hít sâu một hơi: “Xem ra là anh muốn ép tôi vào đường cùng, nếu như vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Không khách khí? Ha ha, chỉ riêng việc cậu muốn cầm tiền của công ty đi đấu giá cá nhân, tôi đã có thể sa thải cậu rồi. Các đại cổ đông cũng chỉ vì nể mặt của bố cậu nên mới không làm đến cùng thôi. Nếu cậu không tin thì có thể không khách khí thử xem.”
Trương Thiên Thành không những không giận mà còn cười, thật sự bị trí thông minh của Trương Đức Phú chọc cười.
Xem ra, trải qua lần đả kích trước, cậu ta vẫn chưa rõ vị trí của mình trong công ty.
Đang nói chuyện, bảo vệ mà thư ký gọi lên cũng đã đứng ở cửa, vì đối phương là Giám đốc Trương cho nên bảo vệ cũng không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chỉ chờ Trương Thiên Thành sai bảo.
Trương Thiên Thành khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn ra của, sau đó ngồi xuống ghế, nói: “Tôi thấy Giám đốc Phú nên về nghĩ thật kỹ đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
Trương Đức Phú vẫn im lặng chợt vỗ mạnh lên bàn, bảo vệ đứng ngoài cửa đều giật mình lao vào, Trương Thiên Thành vẫn ngồi vững như thái sơn, không hề cử động.
Trương Đức Phú chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nói bằng giọng điệu cực kì căm ghét: “Trương Thiên Thành, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Trương Thiên Thành cầm một tập tài liệu khác lên, nghiêm túc xem xét, nói: “Tôi nghĩ Giám đốc Phú cứ giải quyết chuyện này trước đã rồi tính tiếp.”
“Giám đốc Phú, mời!”
Đội trưởng đội bảo vệ đã ra lệnh đuổi khách. Trương Đức Phú “hừ” một tiếng, ánh mắt độc ác lướt qua từng người, lạnh lùng nói: “Không cần đuổi, tự tôi cũng sẽ đi. Trương Thiên Thành, anh cứ đợi đấy!”
Vũ Linh Đan đội mũ, chờ dưới cao ốc tập đoàn Á Đông.
Không có hẹn trước, điện thoại của Trương Thiên Thành cũng không gọi được, mà cô phải bàn bạc với Trương Thiên Thành về vấn đề vật liệu xây dựng ở công trường.
“Xin lỗi, phiền cô giúp tôi…”
“Ngại quá, Tổng giám đốc Thành đang họp!”
Vũ Linh Đan lấy dũng khí, quấy rầy lễ tân một lần nữa, những câu trả lời của đối phương vẫn vậy, không có gì mới mẻ.
Biết rằng Trương Thiên Thành không thể họp lâu như vậy được, Vũ Linh Đan không thể nói gì, cũng không thể xông vào. Cô nhìn quanh, mong rằng có thể tìm được người có thể đưa mình lên lầu.
Nếu biết sẽ phiền toái như vậy thì cô đã nói luôn trên xe rồi.
Vũ Linh Đan nghĩ linh tinh, đúng lúc này thang máy mở ra, một người nhanh chóng bước ra ngoài.
Vũ Linh Đan vô thức xoay người, sau khi từ chối lời cầu hôn, Vũ Linh Đan vẫn tránh mặt Trương Đức Phú. Nhưng ngay sau đó, có người gọi cô.
Là Trương Đức Phú.
Vũ Linh Đan có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: “Tôi tới tìm Tổng giám đốc Thành, chuyện vật liệu xây dựng ở công trình lần trước, cậu biết…”
Trương Đức Phú gật đầu.
Sau khi Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành đưa đi, cậu ta cũng không liên lạc với cô nữa, thứ nhất là vì mặt mũi, thứ hai là cậu ta biết, muốn có được Vũ Linh Đan thì nhất định phải giải quyết chuyện với Trương Thiên Thành.
Cô từ chối cậu ta giúp đỡ, nhưng hôm nay lại đến tìm Trương Thiên Thành, trong lòng cậu ta cảm thấy hơi khó chịu.
Có điều Trương Đức Phú không hề biểu hiện ra trước mặt Vũ Linh Đan, đồng thời cũng tránh chủ đề cầu hôn, hỏi: “Chưa lên đúng không, có muốn tôi giúp em không?”
Tuy hơi khó xử, nhưng lúc này không thể tìm được cách nào tốt hơn.
Vũ Linh Đan rơi vào đường cùng, chỉ có thể gật đầu.
“Vậy cảm ơn cậu, Trương Đức Phú.”
“Không có gì, có thể giúp em, tôi rất vui. Chuyện cầu hôn, là tôi đường đột, xin lỗi em. Mong rằng em sẽ không vì chuyện đó mà có ấn tượng không tốt về tôi, nếu có thể, tôi mong em sẽ dành nhiều thời gian hơn để hiểu về tôi.”
Trương Đức Phú nói với giọng rất chân thành.
Lúc này, xung quanh đã có không ít người chú ý sang đây, Vũ Linh Đan cười xấu hổ: “Lên tìm Trương Thiên Thành đã.”
“Được, để tôi đưa em lên.”
Thấy cô lảng tránh, Trương Đức Phú thất vọng mất mát, nhưng cậu ta tin chắc một ngày nào đó Vũ Linh Đan sẽ nhìn thấy được sự cố gắng của cậu ta.
Thế là, Trương Đức Phú vừa tức giận rời khỏi phòng làm việc của Trương Thiên Thành lại dẫn Vũ Linh Đan quay lại, quầy lễ tân có ý ngăn lại, cậu ta liền trợn mắt, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô lễ tân còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Trương Đức Phú đã bấm thang máy, Vũ Linh Đan chỉ có thể cười xin lỗi.
Bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Mấy thư ký thấy Trương Đức Phú quay lại thì như nhìn thấy kẻ địch, cậu ta nói thẳng: “Yên tâm, lần này không phải tôi tìm anh ta.”
“Là tôi, bởi vì không có hẹn trước nên vẫn chờ dưới lầu…”
“Bà chủ…”
Một thư ký lớn tuổi vừa nhìn đã nhận ra Vũ Linh Đan, vừa kinh ngạc lại vừa bối rối.