Thẩm Sơ giật giật khóe miệng, dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay, nhặt cái gạt tàn trên bàn lên, trực tiếp đập vào một người trong số đó một cái.
Cô di chuyển quá nhanh, lại dùng hết sức, người đàn ông bị đập trúng kêu lên, lúc này, cánh cửa phòng đột ngột bị đá bật ra.
Trần Tiêu và Lâm Tiện vội vàng chạy tới, “Tiểu Ngũ?”
"Trần Tiêu "
Thẩm Sơ chỉ còn vài phần ý thức, Trần Tiêu nhìn cô như vậy, tức đến toàn thân phát run " là tôi, cậu khó chịu ở đâu?"
" Tiêu Tiêu mình bị hạ thuốc rồi.”
Trần Tiêu chạm vào Thẩm Sơ phát hiện toàn thân cô nóng bừng bừng.
Thấy vậy, cô vội vàng quay người gọi Lâm Tiện : “Lâm Tiện, nhanh lên, đưa Tiểu ngũ đi bệnh viện!”
Lâm Tiện đi qua bế Thẩm Sơ lên, Thẩm Sơ lúc này cả người không có ý thức, lại vô lực, nhìn Lâm Tiện ôm mình, cả người như muốn nổ ra.
Phó Văn Bội giật mình khi thấy Thẩm Sơ được bế ra ngoài, cô vội vàng bước tới: “Thẩm tiểu thư, cô bị sao vậy, Thẩm tiểu thư?”
“Bị hạ thuốc, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, cô—”
" để tôi gọi người tới, Trần tiểu thư cô trước tiên đem Thẩm tiểu thư đến bệnh viện đi"
chuyện đêm nay, cô phải cho người điều tra rõ ràng.
Trần Tiêu gật đầu: “Cô chú ý an toàn đó.”
Tình huống của Thẩm Sơ không được tốt cho lắm, quần áo của Lâm Tiện sắp bị cô xé nát hết cả rồi.
Trần Tiêu nói xong, vội vàng lên xe, dẫm ga chạy tới bệnh viện gần nhất.
Thẩm Sơ được chuyền một lọ glucoza, mới dần dần tỉnh táo lại.
sau khi thuốc hết tác dụng, cả người vô lực nhìn Trần Tiêu ở trước mặt, nhíu mày " mấy giờ rồi"
" hơn hai giờ, sao vậy, còn khó chịu chỗ nào sao"
Thẩm Sơ lắc đầu, đứng dậy uống một ngụm nước mà Trần Tiêu đưa cho.
Trần Tiêu thấy bộ dạng này của cô rất đau lòng " tiểu ngũ, ngủ đi, bây giờ đang ở bệnh viện không sao đâu"
Thẩm Sơ thực sự rất mệt mỏi, nhìn Lâm Tiện một cái, sau đó nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, đã hơn tám giờ sáng ngày hôm sau, Trần Tiêu đang nằm bên cạnh ngủ.
Thẩm Sơ ngồi dậy, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
Lâm Tiện mang theo cháo cũng Phó Văn Bội bước vào, thì Trần Tiêu cũng tỉnh lại.
Phó Văn Bội liếc nhìn Thẩm Sơ đang ở trên giường, “Thẩm tiểu thư, cô vẫn cảm thấy khó chịu sao?”
đêm qua chỉ cần các cô đến muộn thêm một chút, thì không biết hậu quả sẽ ra sao.
Thẩm Sơ lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Là Bạc tiểu thư.”
"Bạc Mộ Thanh?"
Trần Tiêu ở bên cạnh nhảy dựng lên, Lâm Tiện cũng cau mày.
Thẩm Sơ không mấy ngạc nhiên, tối hôm qua cô cũng đoán được một chút rồi, chỉ là cô không ngờ Bạc Mộ Thanh lại tàn nhẫn tới mức như vậy.
“Tiểu ngũ, lần này cậu sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy có đúng không?”
Trần Tiêu cố nén tức giận, sắc mặt không tốt.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt Thẩm Sơ lạnh đi, cô ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu nhướng mày: “bỏ qua?”
Cô cười lạnh nói " trông tôi giống người không lễ phép thế sao, đến mà không trả lễ?"
Bạc Mộ Thanh chuẩn bị món quà lớn như vậy cho cô, cô đương nhiên là muốn đáp trả !
Nghe được lời nói của cô, Trần Tiêu sững sờ: “Vậy thì cậu định làm như thế nào?”
Thần Chu cười nói: “ăn miếng trả miếng ".
Trần Tiêu nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Sơ, không khỏi cho cô một like
Bạc Mộ Thanh chọc tức ai chứ, Thẩm Sơ?
Vị tiểu thư này từ nhỏ đã không ăn thua thiệt, lần này Bạc Mộ Thanh đá trúng thiết bản rồi .