Mấy chiếc xe máy vừa rời đi, thư ký của Hoa Thăng liền giả vờ giả vịt tới quan tâm Phó Văn Bội, Phó Văn Bội mặt không thay đổi nhìn anh ta: "Các anh tốt nhất là nên cầu nguyện Thẩm Sơ không có việc gì, nếu không, ai cũng không bảo vệ được các anh đâu! ”
Thư ký của Hoa Thăng trong lòng khinh bỉ, nhưng vẫn phải giả bộ không hiểu.
Phó Văn Bội chuẩn bị lấy điện thoại báo cảnh sát, thì ở trên Wechat nhận được tin nhắn của Thẩm Sơ : "Tôi chia sẻ vị trí, chị thông báo cho Trần Tiêu để bọn họ đến tìm tôi. trước tiên đừng báo cảnh sát.
xe máy đi rầm rầm hơn hai mươi phút, sau đó dừng lại trước một quán bar.
Thẩm Sơ tự mình xuống xe, sau đó nhìn người đàn ông "Quán bar mà cũng có đồ ăn khuya? "
" cô không hiểu gì cả, ở trong quán rượu mới càng đặc sắc"
Thẩm Sơ không nói gì cả, bị bọn họ đưa tới đây, chạy cũng chạy không thoát.
cô cũng không tức giận mà nhàn nhã đi theo phía sau người đàn ông đi vào quán bar, người đàn ông thấy cô như vậy, cũng không khỏi nhíu mày " người đẹp, cô cũng to gan thật đấy"
Thẩm Sơ nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì, nhấc chân đi vào phòng bao.
Vừa mới bước vào, người đàn ông đã cầm một ly rượu whisky đưa tới, "Tôi cũng không làm khó cô nữa. Thấy cô thức thời như vậy, uống xong ly rượu này, là có thể rời đi."
Thẩm Sơ nhìn ly rượu whisky trong tay hắn nhướng mày.: "nếu tôi không uống thì sao?"
"nếu cô không thức thời, vậy lão tử cũng không thích người không thức thời"
Ngay sau khi người đàn ông nói xong, Thẩm Sơ đưa tay cầm lấy ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Uống xong, cô úp ngược chiếc ly: "Uống xong rồi, có thể đi được chưa?"
"bốp bốp bốp bốp", người đàn ông vỗ tay: "rất giỏi! tùy cô vậy."
người đàn ông nói xong, đẩy cửa ra, làm động tác mời.
Thẩm Sơ không đi, cô biết trong ly rượu đó có gì.
Cô trực tiếp đi vào ghế sô pha trong phòng bao ngồi xuống, người đàn ông nhìn thấy cô không đi thì sửng sốt một chút: "cô không đi à?”
“tôi hơi chóng mặt, ngồi một lát không được hay sao? "
" Được, cô thích làm gì cũng được! "
Người đàn ông nhìn Thẩm Sơ đang ngồi trên sô pha, trong lòng có chút trắc ẩn :" Nhưng tôi nghĩ cô vẫn nên về đi, thời gian không còn sớm nữa, nếu muộn thì có thể sẽ không an đâu. ”
Thẩm Sơ nhìn người đàn ông:“ Tại sao lại không an toàn? ”
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, anh ta vẫy tay với hai người đang canh cửa, ba người cùng nhau nhanh chóng rời đi.
Sau khi ngồi được một lát Thẩm Sơ cảm thấy trong người hơi nóng, trong phòng bao cũng không có máy sưởi, ngày hôm nay, cũng không nóng.
Cô nhanh nhận ra trong chiếc ly đó có "thuốc", vội lấy điện thoại ra, bấm số của Phó Văn Bội để hỏi xem họ giờ đang ở đâu.
Phó Văn Bội đã liên lạc với Trần Tiêu ngay sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Sơ, cả hai gặp nhau tức tốc chạy đến vị trí của Thẩm Sơ, lúc này bản đồ cho thấy còn khoảng năm km nữa.
Thẩm Sơ vừa cúp điện thoại, cửa phòng bị đẩy ra, người đó Thẩm Sơ không biết, nhưng bọn họ lại biết cô: "Thẩm tiểu thư, lấy tiền của người ta, thay họ làm việc, đắc tội rồi."
người nọ nói xong, quay lưng cười với hai người ở đằng sau " lên đi, vóc dáng của Thẩm tiểu thư đẹp như vậy, ngược lại khiến cho mấy người chiếm được của hời mà"
người này giọng nói thật bỉ ổi hạ lưu, vừa nói vừa sắp xếp vị trí của camera.
“Cởi quần áo ra, nhưng đừng che mặt, nhớ kỹ hai điểm này!”
Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi, Thẩm Sơ nghiến răng: “Các anh thu bao nhiêu tiền?”
người đàn ông dừng lại, quay lại nhìn Thẩm Sơ đang mặt mũi đỏ bừng bừng, anh cười: " Thẩm tiểu thư, nhưng tôi rất chuyên nghiệp đấy.”
Nói xong, anh ta dừng lại, nhỏ giọng lầm bầm: “ đã nói là dã ngoại rồi, không biết đĩa phim này có được không nhỉ".
Nói xong, hắn đóng cửa đi ra ngoài.
cơ thể cô bắt đầu nhũn ra ,ý thức cũng dần mơ hồ, nhìn hai người đàn ông cao to trước mặt đang cởi quần áo "tôi khuyên các anh không nên động vào tôi"
Hai người dường như nghe được chuyện cười, cởi quần áo vài lần, sau đó để lại mỗi cái quần đùi, nhìn nhau đi về phía Thẩm Sơ : "Thẩm tiểu thư, đừng quá căng thẳng, dịch vụ của chúng tôi rất tốt đấy."