Edit: Bờ Lu
Đỗ Lan Hinh mặc váy lễ phục Tây phương màu xanh ngọc làm lộ cánh tay cùng bờ vai trơn bóng, ngón tay đeo nhẫn đính hôn kim cương chói lóa, mặt hoa da phấn môi son đỏ, dung nhan mười phần sắc sảo. Phùng Thế Chân một thời gian không nhìn thấy, phát giác cô ấy gầy đi không ít, son phấn dày nặng cũng không che giấu nổi sắc mặt tiều tụy.
“Phùng tiểu thư, không nghĩ lại gặp cô ở đây”. Đỗ Lan Hinh khẽ cười mở lời trước, đánh giá chiếc váy nhiêu vũ được may thủ công tinh xảo trên người Phùng Thế Chân, “Váy này nhìn như tay nghề thợ may Ba Lan trên đường Tây Tứ Xuyên. Thật không ngờ Phùng tiểu thư rời khỏi Dung gia lại càng ngày càng tốt lên đó chứ”.
Dung Gia Thượng lập tức cau mày không vui.
Phùng Thế Chân vẫn hào phóng cười: “Bởi vì bằng hữu kết giao đều hào phóng nên có thể cho tôi mượn váy đẹp”.
Dung Phương Lâm khoác tay Dương Tú Thành vừa cười vừa đi tới: “Em vẫn cảm thấy cô Phùng trang điểm như vậy ngược lại thích hợp hơn. Về sau còn có thể gặp cô ở các vũ hội khác nữa”.
Đỗ Lan Hinh nhẹ giọng cười nhạo: “Phùng tiểu thư nhiều bằng hữu như vậy, váy cho mượn chắc cũng không giống nhau đâu nhỉ”.
Lời này càng nói càng lộ liễu, đến cả khuôn mặt Dung Phương Lâm cũng trầm xuống.
Dung Gia Thượng nhẹ kéo Đỗ Lan Hinh một cái: “Không phải vừa mới nói muốn đi phòng hút hút thuốc sao?”
Đỗ Lan Hinh hừ một tiếng, vẻ mặt lười biếng lại không tình nguyện.
Dương Tú Thành bước tới hoag giải: “Phòng hút toàn là đàn ông. Nếu Đỗ tiểu thư muốn hút, tôi sẽ cùng cô đến phòng nhỏ phía tây”.
Đỗ Lan Hinh lúc này mới chịu buông ly rượu, khoác tay Dương Tú Thành rời đi.
Dung Phương Lâm thật vất vả mới bắt được Dương Tú Thành làm bạn nhảy, làm sao dễ dàng để hắn chạy mất. Cô lấy cớ đi dặm phấn, nháy mắt đã đuổi theo Dương Tú Thành. Ngũ Vân Trì nhìn ra được Dung Gia Thượng muốn ở một mình với Phùng Thế Chân, chờ Dung Phương Lâm vừa đi liền lấy cớ nhìn thấy người quen, cũng đưa Dung Phương Hoa đi nốt.
Một nhóm người vô cùng náo nhiệt, chớp mắt đã tán đi hết chỉ còn Phùng Thế Chân và Dung Gia Thượng đối diện không biết nói gì.
Phùng Thế Chân cầm một cái nĩa bạc, thong thả ăn trái cây. Dung Gia Thượng bưng champagne cùng cô sóng vai tựa vào bàn, nhìn hội trường sôi động.
Tiểu Bảo Lệ và một sao nam cùng nhau kéo tấm màn đỏ, bên trong hiện ra poster phim của hai người. Người phía dưới vỗ tay vang dội, đèn flash sáng rực một phương.
“Anh thay Đỗ Lan Hinh xin lỗi em”. Dung Gia Thượng thấp giọng nói, “Anh cũng không biết hôm nay cô ta thế nào, nói chuyện không chừng mực như vậy”.
Đỗ Lan Hinh trước mắt vẫn là vị hôn thê của Dung Gia Thượng, cô ta mạo phạm cô, anh ra mặt xin lỗi cũng không có gì không ổn.
Phùng Thế Chân cắn một quả nho cười nói: “Còn có thể vì cái gì, bất quá là ghen tị thôi”.
“Không đâu”. Dung Gia Thượng lắc đầu cười nhạo, “Ít nhất không phải vì anh mà ghen”.
Phùng Thế Chân kỳ thật cũng không thèm để ý: “Em có nghe nói Dung gia và Mạnh gia quan hệ không tốt, anh em các anh thế nào lại đến Mạnh gia khiêu vũ?”
Dung Gia Thượng nói: “Mấy đứa nhỏ Phương Lâm là tới chơi, còn anh là tới gặp Mạnh Tự An có việc. Vừa mới nói xong”.
Phùng Thế Chân không đoán được Dung Gia Thượng lại thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
Dung Gia Thượng đã nói ra liền dứt khoát nói hết: “Em còn nhớ Kim Kỳ Lân không? Kỳ thật nó vốn là đồ của Mạnh gia, lại do cha anh làm lưu lạc ra bên ngoài. Cũng không biết Mạnh Tự An nắm trong tay nhược điểm gì của cha anh buộc ông ấy nóng lòng đem nó tìm về. Hiện giờ tin tức Kim Kỳ Lân đang ở nhà Hashimoto bị lộ ra ngoài, Mạnh gia có chút không kìm chế được, càng thúc giục nhà anh tiến hành nhanh hơn nữa”.
“Nhà Hashimoto vẫn chưa chịu buông bỏ đồ yêu thích?” Phùng Thế Chân hỏi.
Dung Gia Thượng cười nhạo một tiếng: “Hashimoto Maszo không chịu nhưng người khác chịu. Hashimoto Shiori lén gặp cha anh, đưa một xấp ảnh chụp Đỗ Lan Hinh cùng một người đàn ông khác đang lén lút, nói nếu có thể từ hôn rồi cưới cô ta, cô ta liền mang Kim Kỳ Lân đến gả”.
Hashimoto Shiori lại gọn gàng dứt khoát đến vậy? Phong cách hành xử này thật không giống với người Nhật hay nói ẩn ý lại lươn lẹo. Xem ra có một nửa huyết thống Trung Quốc vẫn có tác dụng quan trọng.
Phùng Thế Chân vội hỏi: “Cha anh nói thế nào?”
“Cha anh cũng thật sự vui vẻ”. Dung Gia Thượng bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Hashimoto gia nghiệp hùng hậu đang cùng nhà anh nói chuyện hợp tác, tốt hơn nhiều so với Đỗ gia. Đỗ Lan Hinh cho anh đội nón xanh, cha anh vô cùng kiêng kỵ cái này”.
Phùng Thế Chân cảm thán từ đáy lòng: “Hashimoto tiểu thư can đảm cẩn trọng, làm việc chu toàn, quả thật là người có thể làm chuyện đại sự!”
Dung Gia Thượng làm gì không nghe ra lời châm chọc. Anh đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, cười khổ nói: “Thiên hạ này đem con trai bán qua bán lại mấy nhà, cũng chỉ có cha anh. Chuyện như vậy cũng làm ra được, tự đem mặt mũi chính mình vứt hết lại còn lo lắng Dung gia không có thanh danh, lo lắng người khác coi thường mình?”
Phùng Thế Chân trầm mặc.
Mạnh Tự An còn bảo cô câu dẫn làm cha con Dung gia trở mặt, làm Dung Gia Thượng bỏ nhà đi. Bây giờ xem ra cô còn chẳng có đất dụng võ!
Chỉ cần là đàn ông có chút tâm huyết, tính tình lại đoan chính cởi mở, ai có thể chịu được cha mình đối xử như kỹ nam. Lại không phải không có tài năng, cũng không phải dạng ngồi không ăn bám sản nghiệp tổ tiên. Dung Gia Thượng không thể nhịn được nữa, tùy thời có thể phủi tay bỏ đi, chưa chắc không thể lập nên nghiệp lớn.
“Thương nhân gần lợi”. Phùng Thế Chân nói: “ Dung gia các anh là người làm ăn chính cống”.
Dung Gia Thượng tự giễu: “Cho nên cũng đừng trách người khác xem thường”.
“Vậy anh tính thế nào?” Phùng Thế Chân lại cười rộ lên, “Nhưng nhân dịp này anh có thể cùng Hashimoto tiểu thư nối lại tình xưa”.
Dung Gia Thượng quay đầu cười nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Em để ý?”
“Đâu có liên quan tới em”. Phùng Thế Chân lạnh mặt quay đi.
“Từ từ!” Dung Gia Thượng vội kéo cô, “Cùng em nói chuyện nghiêm túc, là chuyện nhà em, anh bên này tra được một chút tin tức”.
Phùng Thế Chân ngừng bước, nhướng mi vẻ mặt đầy hứng thú chờ nghe.
Dung Gia Thượng thưởng thức gương mặt kiêu ngạo lại vô cùng quyến rũ, anh cười càng thêm ôn nhu: “Anh cho người đi Quách gia trấn tìm hiểu, họ nói Bạch phụ nhân có ra ngoài sau thì mất tích. Hồ sơ phòng tuần tra cũng không ghi lại gì hữu dụng. Nhưng có một sự kiện. Sau khi thảm án xảy ra vài ngày có người tới báo án, nói còn cô con gái nhỏ rơi xuống nước mất tích, tìm không thấy thi thể. Phòng tuần tra lại nói gần nhất không có liệm thi thể trẻ con liền đem người đuổi đi, cũng không lưu lại thông tin người nọ... Thế Chân?”
Phùng Thế Chân sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đôi mắt sâu tựa màn đêm lộ ra dày đặc hàn ý.
Dung Gia Thượng trong lòng quặn đau, vội vàng cầm lấy đôi tay lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Em đừng khẩn trương, đó cũng không nhất định là người nhà em. Anh sẽ cho người theo manh mối này tìm hiểu. Nếu là người nhà em nói...”
Con ngươi đen kịt khẽ đảo, Phùng Thế Chân nhìn chăm chú Dung Gia Thượng: “Mẹ em cùng người trong quán trọ đều đã chết, còn ai biết em rơi xuống nước mất tích được chứ?”
Dung Gia Thượng bỗng nhiên thông suốt, nhất thời kinh ngạc đến nghẹn lời.
Phẫn nộ cùng sợ hãi đan xen, Phùng Thế Chân cắn chặt hai hàm răng, thái dương khẽ nổi cả gân xanh.
“Là hắn... Chính là người đã giết mẹ em. Hắn không thấy thi thể em nên lo lắng dò hỏi xung quanh. Chuyện Phùng gia cứu em cũng không phải bí mật, có lẽ sau này hắn cũng biết em được cứu”.
Dung Gia Thượng không màng đến người xung quanh, đem Phùng Thế Chân ôm vào trong lòng ngực, bàn tay ấm áp khẽ ấn tấm lưng cô đang nhẹ nhàng run rẩy.
“Đừng lo lắng, Thế Chân. Kia đã là chuyện hai mươi năm trước. Người đó nếu biết Phùng gia cứu em đã sớm tìm tới cửa”. Anh đỡ Phùng Thế Chân đưa đến một góc hội trường nơi có hoa cỏ che khuất, anh đem cô gắt gao ôm chặt, hôn lên đỉnh đầu: “Em thực sự an toàn, không cần sợ. Thế Chân, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em”.
Phùng Thế Chân hít một hơi thật sâu, ở trong ngực anh nhắm mắt trầm mặc một lát, run rẩy trên người cuối cùng cũng khắc chế được. Cô hít một hơi dài, lùi khỏi vòng ôm của Dung Gia Thượng.
“Em sợ anh tiếp tục tra sẽ rút dây động rừng”.
Dung Gia Thượng nói: “Em yên tâm, anh dùng người do chính anh tuyển chọn, chỉ nghe lời anh phân phó, cha anh cũng không sai sử được họ”.
“Trung thành không?” Phùng Thế Chân lo lắng, “Sẽ không bị mua chuộc chứ?”
“Yên tâm!” Dung Gia Thượng nhìn bộ dáng thấp thỏm lại nhịn không được đưa tay ấn xuống vai cô, trìu mến hôn lên trán, “Người của mình cũng không khống chế được thì còn mặt mũi nào ra ngoài nữa? Anh sẽ để họ hành động kín đáo và cẩn thận, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến em. Nếu em còn sợ anh sẽ sắp xếp cho em rời khỏi Thượng Hải một thời gian. Nhà anh ở Nam Kinh có biệt thự suối nước nóng, anh đứng tên...”
Phùng Thế Chân lắc đầu, “Cái mủ sớm hay muộn cũng sẽ vỡ ra. Em nếu đã quyết định đi tìm chân tướng thì sẽ không sợ chuyện phát sinh”.
Dung Gia Thượng cùng cô mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt cô: “Dù sao, hết thảy đều có anh”.
Phùng Thế Chân miễn cưỡng cười một chút. Dung Gia Thượng nhìn sắc mặt cô tái nhợt, trong mắt còn mang theo chút bàng hoàng bất lực, dáng vẻ miễn cưỡng cười lại càng thêm vẻ yếu ớt mong manh. Đau lòng cùng thương cảm đều trào ra tự đáy lòng Dung Gia Thượng, anh vô thức nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt mịn màng như ngọc.
Phùng Thế Chân như bị điện giật mà khẽ run, sau lại tránh đi vòng tay Dung Gia Thượng.
“Em... Em đi trang điểm lại”. Phùng Thế Chân chạm vào gò má chỗ vừa được vuốt ve, cũng không nhìn lại Dung Gia Thượng đang nhìn theo cười khổ. Cô chỉnh lại dây buộc tóc, nhanh chóng đi xuyên qua khách khứa đang khiêu vũ giữa hội trường.
Kỹ năng tìm người của Dung Phương Lâm cũng không quá tốt, chớp mắt trong đám người liền để mất dấu Dương Tú Thành. Cô ủ rũ ngồi lại trong phòng trang điểm hồi lâu, dặm phấn che phủ vệt đỏ trên mắt trên mũi, chợt thấy bóng người giống hệt Dương Tú Thành từ trong phòng theo cửa hông đi ra ngoài.
Dung Phương Lâm hai mắt sáng ngời, vội vàng chen qua khách khứa đuổi theo bóng dáng kia.
Ngoài cửa là hành lang tối tăm u ám, đối diện sau vườn. Trời lạnh, Dung Phương Lâm bản năng muốn hắt xì lại dùng khăn tay bưng kín cả mũi miệng.
Dương Tú Thành cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy Dung Phương Lâm đang trốn sau cây cột. Gió lạnh thổi qua làm hắn rùng mình, nhanh chóng bước vào trong hoa viên.
Hoa viên Mạnh gia cũng theo phong cách Anh quốc, không có đình đài lầu các, chỉ có tượng điêu khắc phụ nữ khỏa thân bưng bình phun nước, tu bổ hàng rào tre thành mê cung. Dương Tú Thành đi đến một bụi cây rất cao, khẽ hắng giọng. Chỗ sau trong bụi cây vang lên tiếng giày da dẫm lên đường đá vụn vang lên sàn sạt, hướng hắn đi tới.
Dương Tú Thành đứng ở một góc khuất sáng. Người bên trong vừa bước ra đã bị hắn ôm vào lòng. Đối phương duyên dáng khẽ kêu lên.
“Là anh” Dương Tú Thành thấp giọng nói.
Người kia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giơ tay đấm nhẹ lên ngực hắn.
Dung Phương Lâm nghe được tiếng kinh hô là từ một người phụ nữ liền cảm thấy không tốt. Cô bước lên một bước, trong tầm mắt đột nhiên có thứ gì lóe lên. Đó là ánh sáng khúc xạ từ viên kim cương to trên tay người phụ nữ nọ.