Lưu Quang Chi Thành

Chương 97



EDIT: BƠ

Dung Gia Thượng một bên cởi áo khoác, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn Đỗ Lan Hinh và Dương Tú Thành, ranh mãnh cười nói: “Là anh hồ đồ quá rồi. Ngày mai anh sẽ nghỉ một ngày. Lan Hinh, em có muốn đi dạo mua đồ, hay là muốn đi xem phim không?”

Đỗ Lan Hinh đặt tay đại phu nhân xuống, dứng dậy cười nói: “Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, bận rộn là lẽ thường tình. Anh còn không phải là vì tương tai của hai chúng ta mà phấn đấu sao?”

Cô ta đi tới, thân mật sửa sang lại cổ áo cho Dung Gia Thượng. Dương Tú Thành mặt không thay đổi nhìn lướt qua, đưa cho chú ba nhà Đường gia một tấm thẻ.

Dung Gia Thượng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đỗ Lan Hinh giữa tiếng cười đùa huyên náo, đem cô ta ra khỏi phòng đánh bài.

Cả hai nhanh chóng tách ra ngay khi vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người. Đỗ Lan Hinh vỗ eo, than thở: “Cả buổi chiều, tôi cùng bọn họ đánh tới bây giờ, anh không trở lại, eo của tôi chắc không thể đứng lên được quá.”

“Dương Tú Thành làm sao lại tới đây?” Dung Gia Thượng lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Đỗ Lan Hinh một điếu thuốc.

Đỗ Lan Hinh ngửi thấy mùi thuốc lá, chán ghét nhíu mày một cái, nói: “Anh ấy là đi theo cùng cha anh đến đây, không liên quan gì đến tôi. Thế nào, thái tử gia, anh đã không chịu nổi việc Tú Thành xuất hiện ở trước mắt rồi à? Nói tới, rõ ràng là nhà Dung gia bọn anh xin lỗi anh ấy.”

Dung Gia Thượng nói: “Tôi đối với anh ta không có ý kiến gì. Tôi sợ hai người không nhịn được, ở trước mắt người khác liếc mắt đưa tình.”

Đỗ Lan Hinh giễu cợt, “Có em gái của anh mới canh giữ Tú Thành bên cạnh, như chú chó nhỏ đang thèm thuồng khúc xương, tôi nào dám ?”

Dung Gia Thượng không vui cau mày. Đỗ Lan Hinh vội vàng cười: “Thật xin lỗi, không nên nói Phương Lâm là chú chó nhỏ.”

Dung gia Thượng hỏi: “Hai người không có kế hoạch gì sao?”

“Kế hoạch gì?” Đỗ Lan Hinh hỏi ngược lại, “Lẽ nào, anh cùng vị Phùng tiểu thư kia, cũng có kế hoạch rồi sao? Chuyện này đổi cho ai cũng đều gặp phải như nhau mà thôi, ở cùng nhau vui sướng mấy ngày thì vui sướng mấy ngày. Đời người luôn dài đằng đẳng lại tẻ nhạt như vậy, còn không cho phép chúng ta tìm chút niềm vui sao?”

Dung Gia Thượng vừa nghịch hộp diêm, vừa nói: “Bên ngoài có một chút tin đồn, đều truyền tới tai của cha tôi. Tôi che dấu được, nhưng lần sau có thể không che dấu được nữa rồi. Xem như vì bản thân cô, vẫn là thu liễm một chút đi.”

Đỗ Lan Hinh sắc mặt tái nhợt, nhất thời không nói.

Đúng lúc này, có một người làm bưng tới một đĩa thức ăn lớn. Bữa tối được bày ra, đĩa mì nóng hổi, bên trên là thịt cừu. Khuôn mặt của Đỗ Lan Hinh thay đổi rất nhiều khi cô ngửi thấy mùi hương này, lập tức bưng kín miệng.

“Sao thế....” Dung Gia Thượng vừa mở miệng liền bị Đỗ Lan Hinh đẩy ra. Cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh cạnh cầu thang, đóng sầm cửa lại.

Dung Gia Thượng đuổi theo, nghe thấy tiếng nôn mửa dữ dội qua tấm cửa mỏng. Anh kinh ngạc đứng lại.

Đỗ Lan Hinh thở hổn hểnh, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương. Trong gương là dáng vẻ của một cô gái trẻ tuổi, đáng tiếc khuôn mặt lại vô cùng tiều tụy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Từ khi ra đời , cô chính là một thiên kim tiểu thư, cuộc sống trong nhung lụa. Đỗ gia rất văn minh, sẵn sàng đưa con gái đi học ở trường. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, thì đi du học ở Mỹ và Nhật Bản. Không chỉ trông thấy thế giới bên ngoài, cô còn kết bạn giao du rất nhiều bạn trai.

Bởi vì cẩn thận, cho nên đều không có chuyện gì sơ xuất. Giả như cô đi dạo bên bờ sông, không cẩn thận bị ướt giày. Cô không bao giờ cho rằng mình sẽ lao xuống nước như bây giờ, sau khi từ nước ngoài về.

Tiếng gõ cửa vang lên, Dung Gia Thượng thấp giọng hỏi: “Cô không có chuyện gì chứ?”

Đỗ Lan Hinh rút khăn giấy, dùng sức lau miệng. Xoay người mở cửa.

“Chắc là thức ăn của bữa tối có một chút vấn đề.”

Đỗ Lan hinh nặn ra một nụ cười: “Tôi cảm thấy không thỏa mái trong người, muốn về trước. Anh thay tôi nói lời xin lỗi với cha mẹ anh.”

Dung Gia Thượng im lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó đưa cô ra cửa, “Cách buổi từ thiện đấu giá còn mấy ngày. Thân thể cô như vậy, nếu không đến được....”

“Tất nhiên là có thể đến.” Đỗ Lan Hinh cười khổ “Người yêu cũ kia của anh, Hashimoto tiểu thư nhìn chằm chằm vị trí này của tôi như hổ đói, cô ta muốn bổ nhào vào. Tôi không thể để một người phụ nữ Nhật Bản chiếm lấy.”

Tài xế lái xe chạy tới, Dung Gia Thượng kéo cửa xe, hộ tống Đỗ Lan Hinh lên xe. “Lan Hinh” Dung Gia Thượng khoác tay lên trên cửa sổ xe, giọng chân thành nói với Đỗ Lan Hinh, “Hashimoto thủ đoạn không phải quang minh chính đại, cô cần phải đề phòng nhiều một chút. Không thoải mái thì đi bệnh viện, đừng đem bệnh nhẹ thành bệnh nặng.”

Móng tay Đỗ Lan Hinh cắm sau vào lòng bàn tay cô, nghiến răng hướng Dung Gia Thượng nặn ra một nụ cười xấu xa.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không đem bệnh vào nhà của anh đâu!”

Phùng Thế Chân trở về sau khi quét mộ, chỉ có hai ngày cuộc sống an tĩnh ở nhà, quyển sách mới đọc được một nửa, đã bị tài xế được phái đến của Tiêu Bảo Lệ đón đi.

Khi đến căn họ mới hiện đại, lộng lẫy của Tiêu Bảo Lệ. Tiêu Bảo Lệ đã ồ lên khi nhìn thấy bộ quần áo mộc mạc của cô: “Bồ Tát, em định ăn mặc như thế này để tham gia tiệc rượu của Thất gia à?”

Phùng Thế Chân sau đó mới nhớ rằng cô đã đồng ý tham dự buổi tiệc công chiếu bộ phim mới của Tiêu Bảo Lệ. Vì là do Mạnh Tự An đầu tư nên tiệc chiêu đãi được tổ chứ tại dinh thự của anh ta.

“Em không có váy, không đi có thể được không?” Phùng Thế Chân không có hứng thú với kiểu tiếp đón toàn người lạ.

Tiêu Bảo Lệ vỗ tay cười mỉm: “Thất gia quả thật liệu sự như thần, ngài biết em sẽ mượn cớ không có váy để không đi. Cho nên....” Tiểu Bảo Lệ mở hộp chiếc hộp ở trên bàn, lấy ra một chiếc váy san hô lấp lánh màu hồng nhạt.

“Đẹp không?” Tiểu Bảo Lệ tự mãn.

“Được rồi.....” Phùng Thế Chân cố gắng sắp xếp các từ, “Màu sắc thật sáng rực rỡ....”

“Rực rỡ đúng rồi!” Tiêu Bảo Lệ nói. “Em tuổi còn trẻ mà suốt ngày ăn mặc ra dáng như người có tuổi, chị đã sớm nhìn không quen rồi. Lần này, chị nhất định sẽ hóa trang cho em thành một mỹ nhân thời thượng nhất, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.”

“Muốn dọa người, trực tiếp hóa thành ma nữ là tốt nhất.” Phùng Thế Chân lải nhải, bị Tiêu Bảo Lệ kéo phòng phòng thay đồ mặc váy cho cô.

Tiêu Bảo Lệ giống như một cô bé mặc quần áo cho búp bê. Đầu tiên, cô phối giày và quần áo cho Phùng Thế Chân, sau đó tự tay trang điểm cho cô. Lại kêu thợ làm tóc của mình, làm cho Phùng Thế Chân một bộ tóc uốc xoăn vô cùng thời thượng.

“Còn thiếu một bước cuối cùng.” Tiêu Bảo Lệ mở ra một cây son mới, nâng chiếc cằm thanh tú của Phùng Thế Chân, tô lên đôi môi cô. Màu son đỏ hồng khiếng toàn bộ gương mặt của Phùng Thế Chân bừng sáng ngay lập tức.

Phùng Thế Chân bị cô kéo đến đứng trước gương. Trong gương là một cô gái trẻ quyến rũ trong chiếc váy san hô hồng nhạt cùng với đôi môi đỏ và bộ tóc đen bồng bềnh như mây. Hai đôi mắt cô như chứa đầy sóng thu (* ý chỉ đôi mắt long lanh của người con gái đẹp).

Chẳng có cô gái nào là không yêu cái đẹp, kể cả một nàng Lọ lem chỉ có thể đẹp trong vài giờ. Phùng Thế Chân nhìn cô gái tươi tắn xinh đẹp, thoát tục trong gương. Tâm tình của cô đã tốt hơn nhiều sau một thời gian dài.

“Vẫn do là bản lãnh hóa mục nát thành thần kỳ của chị.” Phùng Thế Chân cười, khen Tiêu Bảo Lệ.

“Đó là do em sinh ra đã đẹp, tự mình đem bản thân chôn cất đi.” Tiêu Bảo Lệ lại mở tủ. Trong đó, có hơn chục chiếc dây buộc tóc bằng ngọc trai, kim cương,..vô cùng bắt mắt. Tiêu Bảo Lệ chọn cho mình một chiếc băng đô đính kim cương. Nhìn thấy mái tóc đen dày của Phùng Thế Chân, cô chọn một dây buộc có đính ngọc trai với lông vũ.

Phùng thế Chân ngưỡng mộ tủ trang sức của Tiêu Bảo Lệ, thở dài: “Giá trị trong chiếc tủ này đủ để chị ăn cả một đời.”

“Đây là?” Tiêu Bảo Lệ cầm lên một viên kim cương hồng lấp lánh, nói: “Đây là quà của Dung Định Khôn. Vật nhỏ này đáng giá bằng một khu vườn nhỏ.”

Phùng Thế Chân sửng sốt, “Chị và ông ta?”

Tiêu Bảo Lệ hừ một tiếng: “Yên tâm, chị bây giờ là một nữ minh tinh, không phải là loại con gái đi giao thiệp. Cũng không phải vì đàn ông đưa một chút châu báu liền có thể cùng hắn ta vào phòng. Chị muốn một người đàn ông tốt, phải quang minh chính đại nói chuyện cưới gả.”

“Dung Định Khôn không dễ dàng ly hôn.” Phùng Thế Chân nói.

“Thượng Hải đầy đàn ông giàu có, tài năng và trẻ tuổi như vậy. Ai lại muốn gả cho một lão già như ông ta?” Tiêu Bảo Lệ chế nhạo.

Phùng Thế Chân suy tư một lúc, nói: ‘Về dung mạo, Dung Định Khôn rất có phong đọ đối với phụ nữ. Nhưng trong xương cốt, ông ta chỉ coi phụ nữ như đồ vật, muốn phá hủy cũng không chút nương tay. Lệ Nhi, em biết chị vì Thất gia mới cùng ông ta qua lại. Nhưng chị cũng phải cần bảo vệ tốt bản thân.”

“Đừng lo lắng thay chị.” Tiêu Bảo Lệ chọn nước hoa, “Em cho rằng Dung Định Khôn đang theo đuổi chị, là thật sự thích chị? Còn không phải muốn cướp người con gái của Thất gia. Đến phiên diễn trò, chị có chút nào kém em chứ! Đến đây, thử một chút mùi hương này!”

Phùng Thế Chân biết bản thân mình hiện nay đã rút lui, quơ chân múa tay chỉ khiến người khác ghét, liền im lặng không nói về vấn đề này nữa.

Tiêu Bảo Lệ mở một chai sâm banh, hai người ngồi trên chiếc sô pha êm ái, vừa uống vừa đùa giỡn. Đến khi sắc trời đã chuyển tối, Mạnh Tự An phái tài xế tới. Hai cô gái liền xịt nước hoa, cười vui vẻ xuống lầu. Mạnh Tự An cũng là quý tử nhà giàu có, ở Thượng Hải có một số bất động sản. Có những trang viên nhỏ ở ngoại ô và những căn biệt thự kiểu mới trong khu vực trung tâm thành phố.

Nơi tổ chức tiệc chiêu đãi hôm nay là căn cứ địa của anh ta ở Thượng Hải, một biệt thự mang phong cách kiểu Anh Quốc trên đường Ngu Viên.

Tòa nhà kiểu phương Tây theo phong cách hoàng gia Anh, có bốn tầng gồm hơn 20 phòng. Phía trước có một hoa viên rất rộng rãi, phía sau còn có một hồ bơi. Vì là mùa đông nên tiệc được chiêu đãi trong nhà.

Căn phòng ấm áp nguy nga lộng lẫy, các khách nhân đều ăn mặc đẹp đẽ chen chúc nhau. Một chiếc đèn chùm pha lê của Ý rực rỡ treo trong phòng khách. Nó chiếu vào những lát gạch đá bằng cẩm thạch sáng bóng.

Những người phục vụ trong bộ đồng phục chỉnh tề, uyển chuyển bước đi trong phòng đầy khách nhân với những chiếc khay bạc đựng rượu. Những chàng trai phong độ đẹp trai, những vị nữ minh tinh quyến rũ , còn có các vị giám đốc điều hành của công ty điện ảnh đang bị các phóng viên báo chí săn đuổi, đèn loáng nhoáng liên tục thay nhau vang lên.

Những người có trí thức, họa sĩ chuyện trò vui vẻ. Thương gia, chính khách nâng ly vui mừng. Nơi này là thế giới ồn ào náo động. Một nơi danh lợi thu nhỏ của Thượng Hải to lớn.

“Cô ấy đến rồi!” một tiếng kẽ hô, Tiêu Bảo Lệ xuất hiện như một bà hoàng. Chiếc váy dạ hội màu vàng kim của cô giống như một mảnh mặt trời được cắt xuống, những món trang sức cô đeo phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh đèn. Phùng Thế Chân khiêm tốn theo sau cô, bước vào hội trường. Âm thanh huyên áo yếu dần, tiếp đó lại cất lên. Những ánh mắt kinh ngạc, ghen tị, khinh thường lần lượt lướt qua. Các phóng viên rời bỏ đối tượng phỏng vấn trước đó, rồi đổ xô đến họ.

“Bảo Lệ tiểu thư, bộ phim ra mắt hôm nay là bộ phim thứ hai của cô. Cô có ước tính về doanh thu phòng vé không?”

“Cô Tiêu, tôi nghe nói cô và cô Lâm có mâu thuẫn trên phim trường. Có thật không?”

“Bảo Lệ tiểu thu xin hãy nhìn qua đây!”

“Nghe nói cô đang hẹn hò với con trai thứ ba nhà họ Tống, cô sẽ kết hôn chứ?”

Tiêu Bảo Lệ mỉm cười trước ánh đèn chếu sáng nhấp nháy, trả lời các câu hỏi một cách thoải mái.

“Tất nhiên tôi hy vọng phòng vé sẽ bội thu...Cô Lâm và tôi là bạn tốt của nhau, làm sao có mâu thuẫn được chứ? Cô Lâm là tiền bối, tôi còn rất nhiều điều để học hỏi từ chị ấy.....anh Tống vừa tài giỏi đẹp trai, nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè...”

Phóng viên còn muốn hỏi, nhưng giọng nói hùng hồn của Mạnh Tự An đè ép đám phóng viên xuống: “Cô Tiêu Bảo Lệ là khách mời quan trọng ngày hôm nay, tôi vẫn còn chờ cô ấy để khai mạc. Các người ngăn cô ấy như thế này, không phải làm làm lỡ giờ lành sao.”

Đám người tách ra, Mạnh Tự An mặc vest chậm rãi bước tới, nắm lấy tay của Tiêu Bảo Lệ. Cuối xuống trao nụ hôn lên mu bàn tay cô. Cả hai nắm tay nhau bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ.

Phùng Thế Chân cũng theo đám người mà tản đi, đến bàn thức ăn buffet. Cô ăn hai chiếc bánh nhỏ. Nhìn thấy món tráng miệng bằng phô mát yêu thích của mình ở phía trước. Vừa định lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng mang theo nụ cười.

“Tại sao mỗi lần gặp cô ở bữa tiệc khêu vũ, cô đều ăn vậy?” Phùng Thế Chân ngạc nhiên nhìn lại. Ngũ Vân Trì, người đã lâu không gặp. Anh ta ăn mặc rất thời thượng là một bộ vest màu trắng ngắn, đầu tóc chải ngược, cầm ly sâm banh trong tay. Hướng cô nở một nụ cười châm biến thiện ý.

“Rõ ràng là anh đã đoán ra được thói quen của tôi rồi” Phùng Thế Chân đặt tay lên cười,”Ngô thiếu gia đã lâu không gặp.”

Ngũ Vân Trì hôn lên mu bàn tay cô với phong thái lịch sự. Từ phía sau anh, một cô gái trong bộ sườn xám bằng lụa màu đỏ đậm nhảy ra, cười lớn” Cô giáo, vẫn còn có tôi”

“Phương Hoa?” Phùng Thế Chân càng ngạc nhiên hơn. Làm thế nào mà cô gái nhà họ Dung lại xuất hiện trong bữa tiệc khêu vũ của Mạnh Tự An.

“Cha đặc biệt chấp thuận, thưởng cho Phương Lâm và tôi được nhận vào trường nữ sinh Trung Tây. Để cho chúng tôi đi ngắm các vị minh tinh!” Dung Phương Hoa vui vẻ chỉ sang bên cạnh, “Phương Lâm và anh cả ở đằng kia.”

Dung Phương Lâm ôm Dương Tú Thành trong tay, vui vẻ như chú sóc chuột nhỏ khám phá Vương quốc Phỉ Thúy. Dung Gia Thượng đi phía sau ôm Đỗ Lan Hinh. Sau khi thấy Phùng Thế Chân, anh lịch sự gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv