Lưu Quang Chi Thành

Chương 83



Edit: Joly

Shiori Hashimoto vội nói quá khen, lại hỏi: “Hóa ra Đỗ tiểu thư từng đến Nhật Bản.”

Đỗ Lan Hinh khiêm tốn nói: "Chú thứ hai của tôi là đại sứ tại Nhật Bản. Tôi ở nhà dì tôi ở Nhật Bản hơn một năm. Thường ngày nếu không có việc gì, nếu không đến Đại học Kyoto để nghe giảng, thì cũng đến câu lạc bộ trà đạo và kiếm đạo."

Shiori Hashimoto phải thốt lên với Dung Định Khôn: "Con trai và con dâu của ông vừa tài năng vừa xinh đẹp. Hai người quả là một cặp xứng đôi. Dung lão gia thật may mắn".

Đỗ Lan Hinh đặt tách trà xuống, cúi đầu đáp lễ, kết thúc các nghi thức tẻ nhạt này. Lúc đứng dậy, sửa sang lại kẹp tóc, đôi mắt cô vô tình lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Hashimoto Shiori, cố ý dừng lại một lúc, để lại một cái nhìn đầy khiêu khích và khinh thường.

Shiori Hashimoto sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt trở nên cứng đờ.

Sau khi nếm trà, bà Tanaka tiếp đãi các nữ khách đến thăm dinh thự. Thiếu gia Hashimoto không được khỏe, không thể tiếp tục tiếp khách, đành phải rời đi. Saburo Hashimoto nhìn theo bóng lưng của con trai cả, sau đó lại nhìn đến con trai thứ hai khỏe mạnh cùng dáng dấp cường tráng của Dung Gia Thượng, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Ông thầm thở dài, kìm nén cảm xúc, mời Dung gia cùng con trai vào phòng làm việc bàn bạc.

Gia đình Hashimoto muốn mở rộng tuyến đường đến Đông Nam Á, còn Dung Định Khôn muốn mở rộng tuyến đường lên phía Bắc.

Dung Định Khôn chỉ vào bản đồ thế giới đang mở ra và nói: "Bây giờ có hai đường về phía nam, dọc theo đường đi qua eo biển Malacca. Về tình hình các hải cảng, tôi sẽ để con trai tôi nói chi tiết."

Dung Gia Thượng nghiêng người về phía trước, cầm bút, chỉ vào bản đồ, bắt đầu giải thích.

Hashimoto Saburo ban đầu rất ghen tị với cậu con trai tài giỏi của Dung Định Khôn, bây giờ nghe cậu ta giải thích, ông càng ngạc nhiên và ghen tị hơn. Ngay cả Dung Định Khôn cũng âm thầm ngạc nhiên.

Dung Gia Thượng nằm lòng tất cả các cảng dọc theo tuyến đường, môi trường dân cư ở các nơi khác nhau, sự thay đổi của chính quyền địa phương, các tuyến đường vận chuyển nội địa và các loại hàng hóa phù hợp để bán. Cậu ta cũng biết tất cả những thay đổi của dòng hải lưu và sự biến động của khí hậu trong các mùa khác nhau trong lộ trình. Cậu nói rất chi tiết, nhưng không tiết lộ một lời nào về bí mật của Dung gia.

Dung Định Khôn tai lắng nghe, nhưng mắt của ông đổ dồn vào con trai mình. Ông đột nhiên cảm thấy đứa con trai cả dường như đã cao thêm một chút, có vẻ gầy hơn, mặc một bộ âu phục mỏng manh, càng khiến nó thêm phần chững chạc. Đầu năm nay, đứa trẻ này lúc trở về mặt vẫn còn ngây thơ, vậy mà bây giờ nét nổi loạn đã biến mất tự lúc nào. Dung Gia Thượng lúc này khiến ông ta như nhìn thấy chính mình khi còn trẻ. Nhưng bình tĩnh và tự tin hơn so với ông.

Hồi đó Dung Định Khôn bắt đầu từ con số không, nhưng bây giờ Dung Gia Thượng đã có một nền tảng giàu có. Nó đã thông thạo tất cả công việc kinh doanh, có khả năng nắm bắt mọi xu hướng, nó không phải lo lắng, đặt tâm trí và cơ thể của mình vào những cuộc đua nước rút.

Sau khi giới thiệu về cảng, Dung Gia Thượng còn nhân tiện mở rộng ra nam bán cầu, chỉ lên bản đồ của Úc và nói: "Đây cũng là một nơi tốt. Thế giới luôn cảm thấy Úc thật man rợ, dân cư thưa thớt. Nhưng đồng cỏ ở đây rộng lớn, thích hợp chăn thả gia súc, hàng năm sản xuất ra một lượng lớn len vừa rẻ vừa đẹp, hiện nay công nghiệp may mặc phát triển như vũ bão, kéo theo giá nguyên liệu như len cũng tăng cao. Có thể nhập len từ Úc và tìm các nhà máy giá rẻ ở Nam Dương để gia công, sau đó vận chuyển về, lợi nhuận có thể không nhỏ”.

Saburo Hashimoto mặt đỏ bừng, liên tục đồng ý, sau đó nói với Dung Định Khôn: "Đúng là Hổ phụ sinh hổ tử. Dung lão gia có người kế vị tài giỏi như vậy, e rằng ông có thể nghỉ hưu sớm, chăm sóc cháu nhỏ, chỉ toàn hưởng phúc. "

Dung Định Khôn lòng đầy hãnh diện, nói: "Nó mới học ở công ty được vài tháng, vẫn chẳn hiểu gì cả, chỉ nói lung tung thôi. Ngài Hashimoto đừng khen ngợi nó quá nhiều, kẻo nó lại sinh tự mãn. "

“Chỉ mới học một tháng mà cậu ấy đã có ưu tú như vậy sao?” Saburo Hashimoto nghe xong không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn cậu con trai thứ hai. Sau khi cậu con trai thứ được đưa về nhà hơn một năm trước, ông đã đích thân dạy dỗ, dạy đã lâu như vậy, thậm chí còn chưa bằng một phần mười của Dung Gia Thượng.

“Cháu chỉ có thể ba hoa vài câu thôi.” Dung Gia Thượng mỉm cười “Khi giải quyết công việc, đàm phán hợp đồng, v.v., cháu vẫn còn rất yếu, cháu vẫn cần phải học hỏi rất nhiều.”

Dung Gia Thượng cũng nói: "Ngài Hashimoto thật quá khen, cháu chỉ là hậu bối mới vào nghề, sau này xin Ngài chỉ giáo."

Saburo Hashimoto nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dung Gia Thượng, thấy rất hài lòng, nhưng cũng tiếc sao một thanh niên tốt như vậy lại đính hôn sớm. Hai cô gái của ông ta, con gái lớn đã được gả cho đại gia Nhật Bản, con gái thứ hai mười bảy tuổi, vừa xứng với cậu ta. Thật sự không được, ả nha đầu kia không thể được gả vào nhà của Dung gia.

Saburo Hashimoto thấy rất tiếc nuối, không cầm được mà lắc lắc đầu.

Dung Định Khôn thấy thế càng thêm đắc ý. Hai con cáo già thương lượng phương hướng hợp tác đại ý, một mình Dung Gia Thượng thảo ra chi tiết hợp tác với Hashimoto. Nhị thiếu gia Hashimoto ngốc nghếch đứng sang một bên. Dung Gia Thượng sợ mình hơi quá đà, nên cố ý hỏi han hắn ta. Thế nhưng vị nhị thiếu gia nhà Hashimoto không thể phản ứng. Saburo Hashimoto nhìn thấy, muốn bóp cổ con trai mình cho đến chết.

Sau khi công việc kết thúc, giai nhân mang cà phê và đồ ăn nhẹ, các nam nhân ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc và trò chuyện.

Dung Định Khôn vô tình nói: "Ngài Hashimoto hẳn đã biết gia đình tôi hiện đang tìm kiếm một món đồ cổ đã thất lạc nhiều năm trước, đăng báo khắp nơi. Tôi nghe nói trong bộ sưu tập của ngài có một con kỳ lân bằng vàng, trông giống hệt chiếc của tôi. Tôi tự hỏi liệu hôm nay tôi có vinh dự được xem không?

Saburo Hashimoto từ sớm đã có chuẩn bị, mỉm cười nói: "Dung lão gia thật khách khí, ông là người sành đồ cổ có tiếng ở Thượng Hải, tôi định nhờ ông cho xem vài món bảo vật mà tôi mới nhận được."

Rốt cuộc, ông sai người con trai thứ hai đi đến két sắt, cầm ra một số hộp. Saburo Hashimoto lấy lên một hộp làm bằng vàng, mở nó ra.

“Dung lão gia, thứ ông nói có phải là vật này?”

Trong chiếc hộp đắt tiền, một chú kỳ lân nhỏ bằng vàng nép mình trên tấm vải nhung, tôn lên thứ ánh sáng mềm mại đặc trưng của vàng xưa.

Dung Định Khôn nín thở, đeo găng tay trắng, cẩn thận cầm con kỳ lân vàng lên.

Kim kỳ lân được tạc vụng về, có lẽ Hashimoto Saburo không dám hấp tấp lau chùi, cho nên vẫn còn lưu lại vết xước năm nào, ngay cả vết nhỏ do xiềng xích để lại cũng dễ dàng nhận dạng.

Dung Định Khôn cẩn thận cầm kính lúp đếm đếm, chính xác là năm, giống lúc ông viết hồi đó. Một tảng đá lớn trong lòng ông cuối cùng cũng được hạ xuống.

Khi Dung Gia Thượng nhìn khuôn mặt của cha mình, cậu biết đây chính là hàng thật.

Dung Định Khôn không tiện mở miệng, mỉm cười nói: "Không biết Ngài Hashimoto đồng ý từ bỏ món mình yêu thích không? Chúng tôi nguyện bỏ ra số tiền lớn bồi thường."

Saburo Hashimoto cười tủm tỉm nói: "Nếu Dung lão gia đã mở lời, tôi nhất định phải dâng bằng cả hai tay. Chỉ là, con kỳ lân vàng này có liên quan đến huyết mạch của con trai cả tôi, không thể dễ dàng đưa được."

Dung Định Khôn sớm đã có chuẩn bị, mỉm cười đặt Kim Kỳ Lân trở lại, nói: "Tôi có nghe một số điều đó trước đây. Có vẻ như tin đồn là sự thật."

Saburo Hashimoto thở dài: "Người Trung Quốc của ông có câu: Con cái là món nợ. Như con trai cả của tôi, Dung lão gia đã nhìn thấy nó trước đây. Bác sĩ nói rằng nó sẽ không sống đến mười lăm tuổi. Nhưng kể từ khi tôi có được con Kim Kỳ Lân này, mấy lần nó ốm nặng, nhưng đều có thể hóa giải được nguy kịch, tôi kiên trì cho tới bây giờ. Tôi với ông đều là cha, đều thương con mình. Có hàng triệu châu báu trên đời, mà chẳng quý được bằng con. Xin phép Dung lão gia lượng thứ cho tấm lòng của người cha già này.”

Có lẽ Dung Định Khôn không yêu trẻ con nhiều như Saburo Hashimoto, nhưng phải tỏ vẻ, ngay lập tức nói: "Đúng là như vậy! Chúng ta làm việc cực nhọc như vậy, chẳng phải vì lo cho con cái, để mai sau chúng nó được sống đầy đủ sao. "

Hai người họ gạt vấn đề về Kim Kỳ Lân sang một bên, chỉ lấy một vài đồ cổ khác để trò chuyện.

Dung Gia Thượng không biết nhiều về đồ cổ, nhị thiếu gia Hashimoto cũng mù tịt về vấn đề này. Thấy bọn trẻ chán, hai ông lão đuổi chúng đi.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, nhị thiếu gia Hashimoto nhiệt tình vỗ vai Dung Gia Thượng, nói: "Gia Thượng, hơn một năm rồi không gặp, cậu thực sự đã thay đổi. Còn nhớ lúc chúng ta học ở Trùng Khánh, cậu tính tình rất cục cằn. Tôi chưa từng nghĩ cậu có thể cùng cha ta bình tĩnh như vậy bàn chuyện kinh doanh. "

Mặc dù trước đây Dung Gia Thượng và Nhị thiếu gia Hashimoto là bạn học, nhưng hai người cũng không quá thân thiết, ngay cả khi qua lại với tiểu thư Shiori Hashimoto, cậu cũng không tiếp xúc nhiều với anh trai cô. Như hôm nay, Nhị thiếu gia Hashimoto vẫn không thay đổi, vẫn ngu ngốc và nhát gan như trước. Dung Gia Thượng có vẻ bình tĩnh, nhưng so với trước đây cậu càng kiêu ngạo, càng ngày càng xem thường hắn ta.

“Tôi đã học được nhiều điều khi trở lại Thượng Hải, còn tính khí của tôi vốn nóng nảy.” Dung Gia Thượng mỉm cười lịch sự, “Tôi cần đi vệ sinh, lát gặp lại.”

Cách bố trí của các tòa nhà theo phong cách phương Tây. Dung Gia Thượng từ phòng tắm, đi ra cửa sau, đứng ở góc sân, châm một điếu thuốc hút.

“Thói quen hút thuốc ở sân sau của cậu vẫn không thay đổi.” Shiori Hashimoto bước tới với nụ cười rạng rỡ, “Sao? Cậu nghĩ anh trai tớ phiền phức à?

Dung Gia Thượng hít một ngụm khói và nói: "Anh ấy không hề thay đổi."

Đây không phải là một lời khen. Shiori Hashimoto ghét anh trai mình chẳng ra gì. Nhà Hashimoto chỉ có hai con trai, con trai cả ốm yếu, chỉ cần con trai thứ hai không quá tệ là có thể dễ dàng tiến lên. Nhưng cậu con trai thứ hai thật sự là một cục bùn không thể chen chân vào tường.

“Em có nghe nói anh đã thể hiện rất tốt, cha em hết lời khen anh.” Hashimoto Shiori đến gần Dung Gia Thượng, vươn tay lấy hộp thuốc từ trong túi ra và hút một điếu. "Anh lúc trước vẫn phàn nàn cả ngày về việc không muốn kế nghiệp của gia đình và muốn nhập ngũ. Giờ anh đã nghĩ thông rồi phải không? Thực ra, khi còn trẻ ai mà chẳng có chút lý tưởng viển vông. Em vẫn luôn muốn trở thành một nữ minh tinh. Gia đình anh là gia đình kinh doanh lớn, anh lại là con trai cả, có biết bao người ước mong có được cuộc sống của anh. Theo những gì anh trai em nói, anh đang làm khá tốt trong công ty của gia đình, anh đã trực tiếp giải quyết được nhiều vấn đề lớn. En nghĩ cuối cùng cũng đã đi đúng đường rồi, vì vậy hãy tiếp tục bước tiếp. "

Dung Gia Thượng đánh diêm giúp cô châm thuốc, nói: "Anh còn nhớ em lúc đó đã khuyến khích anh theo đuổi ước mơ của mình."

“Lúc đầu em nghĩ anh chỉ là đứa con bị gia đình bỏ rơi.” Shiori Hashimoto nói “Đối với anh vào thời điểm đó, tham gia quân đội quả thực là một lựa chọn tuyệt vời để nổi bật. Thế nhưng hóa ra anh lại là một đại thiếu gia, có cả công ty kinh doanh khổng lồ của gia đình đang chờ anh kế thừa, vậy tại sao anh phải bỏ gần tìm xa? "

Dung Gia Thượng nói: "Anh muốn gia nhập quân đội, không phải là để nổi bật."

“Vậy là vì ​​cái gì?” Hashimoto Shiori cười hỏi, “Là quân nhân, không dựa vào chiến đấu để tranh giành danh tiếng. Chẳng lẽ là vì ​​cầm súng nhìn rất ngầu sao?

Dung Gia Thượng nghẹn lời, một lần nữa cậu nhận ra cảm giác không nên suy đoán quá nhiều khi đối mặt với người nhà Hashimoto.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv