Edit : G
“Hóa ra anh đang đợi em ở chỗ này!” Phùng Thế Chân cười, “ Em cũng không chỉ bởi vì chuyện này mà thích anh ấy. Tiếp xúc lâu ngày, em phát hiện anh ấy thật ra là một người vô cùng cô đơn, nhưng lại đặc biệt khó có được một trái tim thuần khiết, lấy sự chân thành của anh ấy đối đãi với em. Em đầu tiên là thưởng thức sự thông minh tài hoa của anh ấy, sau đó lại nhìn anh ấy làm việc luôn cố kị trước sau mà nảy sinh lòng thương tiếc, lại tiếp đó...cảm thấy anh ấy có vẻ ngoài thật sự rất đẹp trai!”
“Nói đến cuối cùng vẫn là vì anh ta đẹp trai đúng không?” Phùng Thế Huân bực bội nói, “Con gái bọn em, quả thật là...”
“Đừng nói như thể anh không thích những cô gái xinh đẹp.” Phùng Thế Chân cười nhạo nói, “Từ hồi còn nhỏ, những cô gái anh từng qua lại, đến những cô bạn gái quen biết sau khi đi học của anh, có cô nào là không xinh đẹp không?”
Gương mặt Phùng Thế Huân có chút nóng lên, “Những cái đó đều là quá khứ rồi. Tuổi lớn dần lên, nhìn người sẽ không bị dung mạo vẻ bề ngoài mê hoặc nữa, mà là nhìn vào học thức, tu dưỡng cùng phẩm đức của người đó để đánh giá.”
Phùng Thế Chân nói: “Nhưng mà anh, anh chưa từng tiếp xúc với Dung Gia Thượng, cũng không hề hiểu biết anh ấy, anh làm thế nào biết được đánh giá của em về anh ấy là không đúng? Anh như vậy không phải là rất phiến diện sao?”
Phùng Thế Huân bực bội vô cùng, nói: “Dù sao cha anh ta là Dung Định Khôn, em vẫn còn muốn cùng anh ta như thế nào?”
Vẻ mặt Phùng Thế Chân mờ mịt mỉm cười, “ Anh nói đúng.”
Phùng Thế Huân thấy cô như vậy, ngược lại càng cảm thấy khó chịu, quay đầu dỗ dành cô nói: “Thượng Hải lớn như vậy, luôn có chàng trai càng tốt hơn cho em. Thôi không nói cái này nữa. Cuối tuần sau là ngày giỗ của mẹ em, anh vừa vặn có hai ngày nghỉ phép cùng em đi viếng mộ nha.”
Phùng Thế Chân gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lễ tế tròn hai mươi năm lần này, em muốn buổi pháp sự cho mẹ. Đáng thương cho mẹ đã sinh ra và nuôi nấng em, nhưng em lại không thể nhớ nổi tên họ của bà. Nghĩ đến điều đó em cảm thấy bản thân thật là bất hiếu.”
“Ngần ấy năm qua, em không có nhớ ra thêm chi tiết nào mới à?” Phùng Thế Huân hỏi.
Phùng Thế Chân lắc đầu, “ Thỉng thoảng em có nằm mơ thấy, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ là những cảnh tượng ngắn ngủi lặp đi lặp lại. Em chỉ nhớ em trai đang khóc, mẹ em hét to muốn em chạy nhanh trốn đi. Đã hai mươi năm trôi qua, cũng không biết em trai còn sống hay không...”
Dù nhà họ Phùng không có cố tình cường điệu nhưng họ chưa bao giờ che giấu thân phận thật của Phùng Thế Chân với cô.
Năm đó Phùng gia đã nhặt được một bé gái bị trọng thương, sau khi hỏi thăm tin tức, mới biết được ở thượng nguồn xảy ra một vụ thảm án kẻ trộm giết người cướp của, nạn nhân là một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ vừa lúc đi ngang qua đó. Người mẹ tử vong ngay tại chỗ, đứa con gái nhỏ sau khi rơi xuống nước thì không rõ tung tích. Bởi vì những người có mặt ở hiện trường đều chết sạch rồi, Phùng Thế Huân vẫn là từ trong miệng của Phùng Thế Chân mới biết được năm đó còn có đứa bé trai hãy còn đang quấn tã cũng không rõ tung tích.
Ông Phùng có chút hiểu biết, cảm thấy rằng vụ hung án này có thể liên quan đến vụ án giết người diệt khẩu, có chút nghi hoặc. Ông không hề lộ ra chuyện nhặt được đứa trẻ, chỉ lặng lẽ bỏ tiền ra chôn cất cho mẹ ruột của Phùng Thế Chân, sau đó cả gia đình vội vã rời đi.
Vợ chồng nhà họ Phùng vốn dĩ định giấu giếm thân phận thật của Phùng Thế Chân, nhưng thỉng thoảng Phùng Thế Chân gặp ác mộng, bản thân cũng cảm thấy rất hoang mang. Cho đến năm Phùng Thế Chân mười tuổi, khi hai người hầu cũ của Phùng gia cãi nhau, trong lúc vô ý để lộ ra thân thế của Phùng Thế Chân, lúc đó cô mới biết bản thân không phải mơ thấy ác mộng, cô không phải con ruột của ba mẹ Phùng.
May mắn thay vợ chồng Phùng gia đều là những người cha mẹ cực kì tốt, Phùng Thế Chân lại là đứa bé thông minh ngoan ngoãn, cho dù đã biết thân thế của bản thân, cũng không hề ảnh hưởng gì đến mối quan hệ tình cảm của họ. Nhà họ Phùng cũng vô cùng rộng lượng, nghĩ nếu Phùng Thế Chân đã biết sự thật, thì để cô đi bái tế mẹ đẻ của mình, để cô không quên công ơn sinh thành của bà.
Phùng Thế Chân đến tận bây giờ vẫn chưa quên tình cảnh năm đó khi anh lần đầu tiên gặp Phùng Thế Chân.
Ông Phùng đi đến bờ sông rửa tay, lát sau bế về một bé gái ướt sũng nước. Bà Phùng ôm cô bé gái đến không lỡ buông tay, ngày đêm vất vả mà cẩn thận chăm sóc cô bé. Nhũ mẫu còn trêu trọc tiểu Thế Huân, nói rằng Hà thần công công tặng cho cậu một cô vợ nhỏ nữa.
Phùng Thế Huân năm đó chỉ có sáu bảy tuổi, vô cùng tò mò về cô vợ nhỏ do Hà thần phái đến. Khi Phùng Thế Chân dưỡng bệnh, anh luôn đi thăm cô, cảm thấy cô bé gái này vừa nhỏ nhắn vừa trắng trẻo, rất giống người thật. Anh không chắc rốt cuộc đây có phải người thật hay không, vì thế len lén cẳn trộm một cái lên mặt cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ tỉnh lại, không khóc cũng không nháo mở to đôi mắt đen kịt nhìn anh.
Bà Phùng hỏi: “Con tên là gì?”
Cô gái nhỏ mơ hồ nói: “Chân Chân.”
Em gái nhỏ chết yểu của Phùng Thế Huân, nhũ danh cũng kêu Chân Chân. Vì vậy bà Phùng ngay lập tức liền bật khóc.
Ông Phùng một tay ôm vợ, một tay vuốt vầng trán mướt mồ hôi của cô gái nhỏ, nói: “Sau này, con tên là Phùng Thế Chân, là con gái của chúng ta...”
Cô con gái này đã nuôi liền nuôi hai mươi năm rồi, từ một đứa trẻ trắng nõn, đáng yêu, nay đã trưởng thành cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Lần này sau khi Phùng Thế Huân trở về nước, mỗi lần nhìn đến hình dáng như con nai con trong rừng của em gái, anh lại tự hỏi, cả đời này anh chỉ có thể là anh trai của cô thôi sao? Rõ ràng, lúc đầu nhặt được cô, không phải nói là cho anh cô vợ nhỏ rồi sao.
“Anh?” Phùng Thế Chân dán một thứ nóng hổi lên mặt Phùng Thế Huân.
Phùng Thế Huân bị phỏng đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, phát hiện hóa ra cô em gái nghịch ngợm đang cầm củ khoai nang nướng để trêu chọc anh.
“Anh ăn không? Ngọt lắm nha!” Phùng Thế Chân cười hì hì.
Phùng Thế Huân xua tan ý nghĩ trong đầu, cầm lấy củ khoai lang, nhìn về phía Phùng Thế Chân nở nụ cười dịu dàng.
Động tĩnh phía bên Hashimoto Shiori ngược lại rất nhanh. Bản chất của gia tộc Hashimoto cùng Dung gia không khác nhau nhiều lắm, khắp các nơi nam bắc đều có nông trường và vườn thuốc phiện, không những làm buôn lậu mà còn có bối cảnh quân phiệt đứng sau lưng. Chỉ là tàu thuyền của gia tộc Hashimoto trước đây chỉ qua lại giữa Trung Quốc và Nhật Bản, hiện này muốn phát triển công việc kinh doanh sang thị trường Đông Nam Á, càng muốn đáp lên con đường Dung gia này.
Vừa nghe tin đại thiếu gia nhà họ Dung là người yêu cũ của thứ nữ, Hashimoto Saburo không cần con gái phải nhiều lời, ngày hôm sau liền gửi bái thiếp đến Dung phủ, lấy danh nghĩa của thành viên hiệp hội đồ cổ bản địa, mời phó hội trưởng Dung Định Khôn cùng gia quyến đến nhà thưởng trà.
Đối với Dung Định Khôn mà nói, chuyện này giống như đang buồn ngủ mà có người đưa gối ấy. Ông ta đem thiệp cho Dung phu nhân, nói: “ Xã trưởng Hashimoto dọn nhà mới, đây chính là lần đầu tiên ông ta đãi khách, bà xem xem chuẩn bị một món quà mừng tân gia. Nghe nói ông ta có nhiều con gái, đến lúc đó cùng mang Phương Lâm và Phương Hoa đi cùng đi.”
Phương Lâm và Phương Hoa buổi sảng mới đến mới đến Trung Tây nữ thục xem danh sách thông báo trở về, cả hai cô gái quả nhiên đã vượt qua kì thi. Mấy vị tiểu thư của vài nhà quan thương mà Dung phu nhân quen biết đều không có một người trúng tuyển. Vì vậy Dung phu nhân vô cùng đắc ý, ước gì có thể mang hai cô con gái đi khoe khoang khắp nơi đâu.
Tới ngày tiệc trà, cả nhà họ Dung mũ áo chỉnh tề, đúng hẹn mà đến nhà Hashimoto làm khách.
Dung Định Khôn khi còn trẻ là một mỹ nam nổi tiếng, đến tuổi trung niên vẫn phong độ ngời ngời như cũ. Dung phu nhân bảo dưỡng đến cực kì tốt, nhìn qua thấy như chưa quá ba mươi tuổi, vô cùng duyên dáng, xinh đẹp. Hai chị em Phương Lâm và Phương Hoa mặc sam váy thêu Tô Châu, một hồng một vàng, giống như hai đóa hai bông sen xinh đẹp, mềm mại. Dung Gia Thượng vẫn là người hấp dẫn ánh mắt người khác nhất. Tây trang giầy da, tuấn lãng đĩnh bạt giống như một gốc thông xanh, mang theo nụ cười nhạt dè dặt mà ưu nhã. Cái kiểu kiêu căng vừa phải kia, đúng chuẩn khiến cho các cô con gái nhà Hashimoto đều phải đỏ mặt ngượng ngùng.
Chỉ tiếc khuỷu tay Dung Gia Thượng hôm nay đã không còn trống không. Đỗ Lan Hinh ăn mặc một bộ sườn xám hoa mẫu đơn màu tím sẫm vô cùng thời thượng, mỉm cười đi theo vị hôn phu, cúi đầu chào vợ chồng nhà Hashimoto, tự nhiên hào phóng, rất có phong thái của tiểu thư khuê các con nhà quyền quý. Đứng ở hàng cuối cùng, phía sau các chị em của mình, Shiori Hashimoto cảm thấy hình ảnh đó đâm vào đôi mắt cô ta có chút đau đớn.
Vợ của Saburo Hashimoto, bà Tanaka sinh ra trong một gia đình danh giá, tương đối có phần dè dặt và thanh lịch của một người phụ nữ Nhật Bản, tuy rằng ngày thường ở trong gia đình có vai trò hết sức quan trọng, nhưng giờ khắc này bà lại tỏ ra khá thận trọng và thấp kém khi đứng sau lưng chồng ra đón khách. Ở bên cạnh hai vợ chồng, ngoại trừ hai người con trai ăn mặc tây trang, con dâu cả cùng mấy cô con gái toàn bộ đều mặc những bộ kimono lộng lẫy, hoa lệ. Ba vị thiếp của Hashimoto đều cực kì xinh đẹp, mấy cô con gái của các vị thiếp tất cả cũng đều kiều diễm tươi đẹp, mỗi người một vẻ. Chỉ là Saburo Hashimoto chỉ có hai người con trai, một đích một thứ.
Dung Định Khôn đánh giá qua, con trai trưởng của Hashimoto quả nhiên giống như bên ngoài đồn đại, là một thanh niên xanh xao, ốm yếu, thấp bé và gầy gò, vừa nhìn liền biết anh ta mắc bệnh không nhẹ, hai mươi mấy tuổi còn chưa có kết hôn. Con trai thứ của gia đình Hashimoto thì ngược lại sinh ra cao lớn, mạnh mẽ, tướng mạo đường đường, đáng tiếc lại là con vợ lẽ, hơn nửa còn có nửa dòng máu Trung Quốc. Saburo Hashimoto chắc hẳn trong lòng cũng vô cùng rối rắm đây.
Nơi ở mới của gia đình Hashimoto là một ngôi nhà tám phần mười kiểu Tây dương, chủ nhân trước là đại sứ Anh, đối phương nghỉ hưu phải quay về Anh quốc nên bán nhà cho Saburo Hashimoto với giá rất hời.
Sau khi Hashimoto mua nhà, đã trang trí lại căn phòng nhỏ ở tầng một hướng nam, biến nó thành một căn phòng theo phong cách Nhật Bản rộng rãi. Ngày thường hơn phân nửa công việc cũng sẽ giải quyết ở đây.
Tiệc thưởng trà hôm này, cả chủ và khách đều ngồi trên chiếu tatami trong căn phòng kiểu Nhật này. Bà Tanaka đã cùng ba cô con gái tự mình biểu diễn trà đạo của Nhật Bản, dùng chính là bộ trà cụ cổ được Saburo Hashimoto mang đến từ Nhật Bản.
Trong số ba cô con gái, hai người là con gái của bà Tanaka, người còn lại là Shiori Hashimoto. Bà Tanaka cực kì không thích thứ nữ xuất sắc này, vẫn là Saburo Hashimoto kiên trì, bà mới cho phép Shiori Hashimoto được lộ ra dưới ánh đèn sân khấu.
Shiori Hashimoto sớm được cha cưng chiều từ nhỏ, trình độ học vấn không hề kém cạnh so với hai cô chị con vợ cả, là cô con gái xinh đẹp nhất trong gia đình Hashimoto. Hiện tại bà Tanaka đang pha trà, còn cô phụ trách giải thích cho nữ quyến Dung gia. Giọng nói của cô mềm mại uyển chuyển, từ và câu đều trang nhã, thanh lịch, nói có sách, mách có chứng, nói thơ luận từ, triển lãm ra sự chăm chỉ, khổ công tu dưỡng của bản thân cô ta.
Dung Gia Thượng chú trọng tính hợp lý và coi nhẹ lý thuyết, anh không hề ấn tượng với sự phô trương của Shiori Hashimoto, nhưng những người còn lại trong nhà họ Dung đều có chút kinh ngạc nho nhỏ. Đặc biệt là Dung Định Khôn, ông ta luôn thích những người phụ nữ uyên bác giỏi thơ văn, thư pháp, không ngờ đến một thứ nữ Nhật Bản lại tinh thông Trung Quốc quốc học đến thế, vô cùng kinh diễm. Lại nhìn nhìn hành vi cử chỉ có phần tây hóa của Đỗ Lan Hinh, đột nhiên cảm thấy hôn sự của con trai cả xử lý quá vội vàng.
Chính lúc nghĩ như vậy, bà Tanaka đã rót trà và mời các vị khách nếm thử.Các
Các cô gái nhà họ Dung không hiểu trà đạo nên cũng không dám tiếp. Đỗ Lan Hinh lại không hề hoang mang mà khom mình hành lễ, rồi sau đó bưng lên chén trà, tư thế ưu nhã mà tiêu chuẩn xoay xoay chén trà, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Nó để lại một mùi hương qua kẽ răng, đặc nhưng không ngấy, dường như có thể nhấp nháp được hương vị của lá phong và kim cúc mùa thu ở Kyoto vậy”. Tiếng Nhật của Đỗ Lan Hinh mang theo chút khẩu âm, nhưng lại nói rất lưu loát, dáng vẻ tươi cười cũng bình tĩnh, tràn ngập tự tin.
Bà Tanaka hơi ngạc nhiên, mỉn cười: “Đỗ tiểu thư quả nhiên là người hiểu về trà đạo. Bộ trà cụ này có tên là “ Cúc chi đại”, là từ kinh đô truyền ra tới, từng là của hồi môn của công chúa hoàng gia.”
“ Hóa ra là bộ trà cụ này!” Đỗ Lan Hinh ngạc nhiên nói, “Tôi có nghe giáo sư nhắc đến nó khi tôi ở Nhật Bản. Tôi biết rằng bộ ấm trà này là của bậc thầy Yamashita Sekiwa, là tác phẩm cuối cùng của ông ấy, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy nó! "
Dung Gia Thượng tiếp lời vị hôn thế: “Những bảo vật trân quý như vậy đều có thể bị quý phủ cất chứa, xem ra danh hiệu nhà thu thập đồ cổ của xã trưởng Hashimoto quả thật là danh bất hư truyền nha.”