Lưu Quang Chi Thành

Chương 70



EDIT: BƠ

Dung Gia Thượng ôm chặt lấy cô, muốn trấn an thân thể nhỏ bé đang run rẩy ở trong lòng ngực. Anh cảm thấy khăn quàng đang gắt gao siết chặt cổ mình, khiến anh không cách nào thở nổi.

Chột dạ cùng với sự hoảng sợto lớn đang đè nặng lên vai anh như núi, gần như có thể nghe thấy tiếng xương của mình phát ra tiếng rêu rắc rắc.

Người anh đang ôm trong ngực giống như ánh đèn huỳnh quang chập chờn, chỉ cần anh hơi buông lỏng một chút, cô sẽ bay đi, cũng không có cách nào bắt lại được.

“Thật xin lỗi.” Rốt cuộc, Dung Gia Thượng từ trong miệng khó khăn nặn ra một giọng nói nhỏ khàn đặc. Anh có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ ngưng tụ thành ba chữ này, “Thật xin lỗi.”

Tại sao anh lại xin lỗi, mà cô nghe hiểu được mấy phần?

Khi người nhà họ Đường vòng trở về lại nhà trọ, Dung Phương Lâm phát hiện. Lúc trước, luôn không thấy hình dáng của anh cả và cô giáo, thì ra đã ngồi ở trong xe.

Dung Gia Thượng ngồi kế bên tài xế, lòng không bình tĩnh mà hút thuốc. Mà Phùng Thế Chân ngồi ở đằng sau, đang nghịch cây mây mà không biết lấy từ đâu. Hai người đều bình tĩnh, nhưng bầu không khí thật kỳ lạ, khó có thể dùng lời diễn tả được, càng lúc càng nồng nặc.

Shiori Hashimoto bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, nghiến răng thật chặt, cũng không nói bất kỳ lời nào.

Ông cậu Đường gia đi loanh quanh cả ngày trời, kéo một nhà lớn nhỏ chạy bốn năm nơi, nhưng đều không nhìn trúng một căn nhà nào. Không phải chê nhỏ, thì là phong thùy không tốt, hoặc chê hàng xóm là nhà giàu mới nổi, không xứng đáng ở cạnh ông ta thi lễ.

Dung Định Khôn cũng rất đau đầu với ông cậu ba Đường gia. Đường gia năm đó, quả thật là có chút danh vọng người đọc sách. Lão gia tử là một học giả triều Thanh trước đây.

Ông cậu Đường gia là một người trí thức bảo thủ, nhưng có khí tiết, không lợi dụng nhà em rể để chiếm tiện nghi. Con trai cả và con trai thứ đều qua đời sớm, tài sản gia đình đều đổ hết vào tay ông ta.

Người cậu này xuất thân là con nhà tiểu bá vương, theo học trường tư thục sáng tác mấy bài thơ, chẳng biết gì về kinh doanh. Sản nghiệp trong tay ông ta mỗi năm càng ngày càng ít.Thà trợ giúp một ông rể, còn hơn nuôi bảy tám con sâu đục khoét của nhà họ Hoàng.

Dung Định Khôn tự an ủi mình như vậy, trên danh nghĩa để Dung Gia Thượng bên ngoài hiếu kính trưởng bối, phụ cấp nhà ông cậu Đường gia một khoản tiền. Sau cùng, còn mua một ngôi nhà lớn của anh rể Ngũ Vân Trì.

Ông cậu Đường gia đã có nhà, nhưng vẫn chưa hài lòng.

Tối hôm đó, dùng xong buổi tối, những người phụ nữ đi đến phòng sách uống trà và nghe máy thu thanh, những người đàn ông thì ở lại trong phòng ăn để hút xì gà.

Ông cậu Đường gia rút ra điếu xì gà Cu Ba trân quý mà Dung Định Khôn cất giấu, phun một hớp khói, nói: “ Em rể, nhìn Gia Thượng bây giờ, tôi luôn nghĩ đến đứa em gái đã mất sớm. Em ấy thật đúng là số mệnh không tốt, cùng cậu chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng lại không có số để hưởng phúc.”

Khi Dung Định Khôn nghe được lời này, ông ta biết rằng anh rể muốn nhờ một chuyện. Ông ta không lạnh không nóng cười một cái, nói: “Dù sao, Gia Thượng cũng là con trai trưởng của tôi. Mọi thứ trong nhà này, sau này đều là của Gia Thượng. Về chyện này, sẽ không để cho Gia Thượng chịu thua thiệt.”

Ông cậu Đường gia hút xì gà một hơi: “Tôi cũng là vì Gia Thượng mà suy nghĩ, sợ nó thế lực đơn bạc, tương lai sẽ thua thiệt với người Hoàng gia bên đó. Không bằng như thế này, nhìn con gái lớn của cậu không tệ, con trai thứ ba của anh cũng chạc tuổi giống nhau. Nó là một đứa trẻ thông minh, hiếu thuận. Giáo viên trong trường đều khen nó thành thật, có trách nhiệm. Chúng ta thân càng thêm thân. Sau này, chúng ta già rồi. tiểu bối sẽ không xa lạ.”

Ông ta muốn để Dung Phương Lâm gả cho con trai thứ ba của mình?

Dung Gia Thượng lúc đầu ở bên cạnh không có lên tiếng, nghe được một phen này, suýt nữa thốt ra giễu cợt.

Dung Định Khôn rốt cuộc gừng già thì càng cay, ông cậu ba Đường gia vô sỉ như vậy. Nhưng ông ta mặt không đổi sắc, thậm chí còn lộ ra một chút ý cười.

“Nhìn anh ba nói những lời này, cho dù không kết hôn, có Gia Thượng, bọn tiểu bối cũng tuyệt đối sẽ không xa cách. Phương Lâm đứa nhỏ này là người Hoàng gia, lại là trưởng nữ của tôi, con bé đã bị mẹ chiều hư, tính khí thật sự... Anh xem trọng bộ dáng trinh tịnh thanh nhã, con nhóc đều không làm được, cả ngày đều ẩu tả muốn du học để học kinh doanh, làm buôn bán. Cậu ba nhà anh lại là một đứa trẻ hiền lành, sợ là sẽ bị ức hiếp cưỡi trên đầu rồi.”

Có lẽ bữa tối khi nãy, ông cậu uống rượu quá chén, đầu óc có chút không thanh tỉnh, xua tay nói: “Không ngại. Đợi gả qua đây, sẽ để bà mẫu từ từ dạy dỗ một phen, sẽ để nó trở nên dịu nhàng, ôn thuận, hiền lương thục đức. Em rể cũng quá nuông chiều con cái rồi. Để chúng chơi đùa cùng với đám học sinh hồ nháo bên ngoài. Đàn bà biết được mấy chữ, sẽ chỉ ghi chép chút sổ sách mà thôi, còn đi du học nước ngoài học hành cái gì? Thật lãng phí tiền bạc, còn không bằng để làm của hồi môn, làm cho nhà chồng vui lòng.”

Vợ của ông cậu vẫn còn bó chân theo thời xưa. Những người con gái Đường gia quả thật không đọc sách bao nhiêu, ra ngoài vẫn còn sẽ đọc lỗi chính tả.

Mà Dung Định Khôn mặc dù cũng không thích phụ nữ quá thông minh, nhưng con gái của mình, ông ta hy vọng cô càng thông minh, có năng lực thì càng tốt. Vì vậy, khi nghe thấy lời này, Dung Định Khôn không khỏi trầm mặt xuống, cười lạnh: “Phương Lâm, đứa nhỏ này. Tôi biết rõ nhất. Nó bướng bỉnh không chịu nghe lời người khác.”

“Vậy thì Phương Lâm không thể, con gái thứ hai của cậu cũng có thể.” Ông cậu Đường gia lại nói.

Mặc dù, Dung Phương Hoa không được lòng cha mình như Dung Phương Lâm, nhưng cũng là thật vất vả khi nuôi dưỡng một đứa con duyên dáng yêu kiều như thế này. Có thể cầm đi đàm phán mối hôn sự với một gia đình giàu sang phú quý.

Dung Định Khôn cũng không thể nào bỏ cô vào một Đường gia đang suy tàn.

“Như thế này.” Dung Định Khôn nói, con gái thứ ba và thứ tư của tôi là sinh đôi. Anh xem hay là như vầy, gả cho con trai thứ năm của anh, như thế nào?”

Cậu con trai thứ năm nhà Đường gia năm nay mười hai tuổi, được vợ cả sinh ra. Tam tiểu thư và tứ tiểu thư mặc dù là con của vợ lẽ sinh ra, nhưng sính lễ cũng không ít. Ông cậu nghĩ cũng được, vỗ đùi nói: “Vậy thì tam tiểu thư. Chúng ta viết hôn thư đi.”

“Cha!” Dung Gia Thượng bất mãn nhắc nhở, “Chuyện lớn như thế này, cần có nên thương lượng một chút với dì Tôn không?”

Dung Định Khôn không đồng ý: “Nhà Đường là người của triều Thanh trước đây, không tính là bạc đãi em gái của con.”

Ông cậu Đường gia ngậm điếu xì gà, hứng thú bừng bừng gọi người làm đem bút mực mang tơi. Dung Định Khôn và ông ta ở trên bàn ăn đã viết xong hôn thư, sau đó công bố, coi như đem việc này xác định chắc chắn.

Sau khi nghe xong và rời khỏi đây, đã đem chuyện này kể cho dì Ngô nghe, bà sợ quá ném con gà ác trên tay chạy đi tìm nhị phu phân.

Nhị phu nhân đang cho con trai nhỏ bú sữa mẹ, khi nghe tin, bà ta cũng gần như rụng rời, suýt chút nữa đem con trai trong tay té ra ngoài.

“Phu nhân, có thể làm gì đây?” Dì Ngô vội vàng nhận lấy tiểu thiếu gia, “Đều nghe nói nhà họ Đường, trước kia dựa vào bán của hồi môn của vợ để sống qua ngày. Tới Thượng Hải lần này, chính là vì tiền phụ cấp Dung gia của chúng ta!”

Nhị phu nhân đương nhiên không chịu bỏ qua. Vừa vặn, Dung Định khôn viết xong hôn thư, lên lầu thay quần áo. Nhị phu nhân xông ra đem ông ta kéo vào trong phòng mình.

“Lão gia như thế nào lại cho rằng giống nhau? Ban đầu rõ ràng nói xong rồi, Phương Hạnh hứa gả cho nhà anh cả của tôi, Phương Liễu cũng nhất định phải kết hôn với nhà môn đăng hộ đối. Thế nào hiện tại lại đem đứa trẻ gả cho nhà Đường gia? Nhà Đường gia nghèo đến mức cả phu nhân lẫn tiểu thư đều tự vá quần áo mình, bốn nãi oa mà chỉ dùng có hai bà vú. Phương Hạnh của tôi gả qua có thể có cuộc sống tốt sao? Của hồi môn này đều không phải là nuôi dưỡng già trẻ nhà Đường gia hay sao?”

Dung Định Khôn không nhịn được nói: “Nhà Đường gia không có tiền, Gia Thượng cũng sẽ bỏ mặc được em gái và em rể nó chịu khổ, chung quy cũng phụ cấp. Nhà cô có thể cùng nhà Đường gia so với nhau ?”

Nhưng có lẽ, nhị phu nhân trước kia là người nghèo khổ không có tiền, nên mới không quan những thứ dòng dõi trống rỗng đó: “Hạnh nhi dù sao cũng là con ruột của lão gia, ngài rõ ràng có thể gả nó vào một nhà chồng tốt hơn, tại sao phải đem nó đẩy vào hố lửa? Ai hy vọng chính con gái mình và con rể tương lai ở nhà cậu giơ tay xin cơm? Ngài chán ghét nhà Hoàng gia, chẳng lẽ tương lai đại thiếu gia sẽ không ghét bỏ nhà Đường gia?”

Không biết làm sao nhị phu nhân trong mắt Dung Định Khôn là một bà thiếu phụ già đã sinh ba đứa con, đối với cô ta lại không có một chút lòng thương xót nào. Đối với ông ta mà nói, ngoại trừ con trai trưởng kế thừa sản nghiệp, những người con khác được nuôi dưỡng để đóng góp vào công việc kinh doanh của gia đình thông qua hôn nhân.

Ngay cả đứa con gái Phương Lâm mà ông ta yêu quý nhất cũng đã lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân của cô, chưa kể hai cô con gái cũng không được chiều chuộng cho lắm.

“Đã giải quyết xong rồi, cô không cần phải náo loạn với tôi!” Dung Định Khôn tức giận xua đuổi nhị phu nhân, “Nhà họ Đường cũng là một gia tộc đứng đắn trong sạch, so với đem gả qua người nhà họ Tôn làm vợ lẽ còn tốt hơn! Tôi còn không có cùng cô tính toán chuyện này. Đừng tưởng rằng sinh con trai là có thể làm trời làm đất. Cô ở trong cái nhà này, chỉ là một cô vợ bé mà thôi!”

Nhị phu nhân bị những lời này tát vào mặt, ngẩn người một lúc không nói nên lời. Dung Định Khôn đẩy cô ta ra, vội vã đi. Cô cũng không ngăn cản ông ta.

Một lúc sau, nhị phu nhân từ từ ngồi trên sô pha, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bất quá chỉ là một cô vợ bé….Năm đó, dỗ tôi vào cửa, cùng tôi thề non hẹn biển biết bao, nói trừ đại phu nhân ra, trong lòng là yêu tôi nhất. Còn nói sinh được con trai liền giúp tôi bình thê. Hóa ra, vợ bé chung quy vẫn là vợ bé, là một món đồ chơi mà thôi. Ngay cả đứa trẻ, ở trong tay ông ta bất quá cũng chỉ là dùng để trao đổi mua bán.”

Dì Ngô đưa khăn tay qua, “Nhị phu nhân, hôm nay tính khí lão gia không còn tốt như trước kia, cô cho rằng cùng ông ta lấy đá chọi đá? Cô trước kia đều dỗ lòng ông ta, như thế nào khi sinh tiểu thiếu gia, liền thay đổi hoàn toàn?”

Nhị phu nhân lắc đầu cười khổ: “Tôi không phải không thể mềm lại được, mà là đã cảm thấy mệt mỏi, lại cũng không muốn nịnh nọt lấy lòng ông ta. Thậm chí ngay cả qua loa lấy lệ, đều cũng chẳng muốn. Bà nói đúng, tôi đã thay đổi…”

Dì Ngô lo lắng, không biết phải nói gì. Nhị phu nhân mệt mỏi đứng dậy lên giường, không ngừng lâu nước mắt cho đến khi ngủ thiếp đi.

Kết quả đến nửa đêm, bà vú kinh hoảng tới đập cửa, nói tiểu thiếu gia bị phát sốt rồi. Nhị phu nhân mới nhớ đến Dung Định Khôn bạc tình bạc nghĩa kia, cũng lười xin phép ông ta, tự mình ôm đứa nhỏ đến bệnh viện.

Vừa vặn hôm nay lại là Phùng Thế Huân trực ca đêm ở khoa cấp cứu. Nhị phu nhân nhìn thấy bóng dáng cao lớn an toàn của anh đi về phía mình, lòng vừa đau khổ vừa ủy khuất, nước mắt cuồn cuộn rơi.

Phùng Thế Huân kêu y tá gọi bác sĩ khoa nhi cùng xem bệnh. Tiểu thiếu gia Dung gia bởi vì sinh non, nên phổi yếu, trong mùa đông có chút khó khăn. Nhị phu nhân nhìn con mình, nước mắt giống như hạt trân châu đang xau chuổi, không thể ngừng lạ.

Phùng Thế Huân thấy mùa đông cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, chân đi dép da, tóc tai bù xù, khuôn mặt sưng vù vì khóc. Anh đoán cuộc sống của vợ bé trong nhà họ Dung không tốt, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng làm việc rót một ly trà nóng, đưa đến trong tay nhị phu nhân.

“Nếu không để y tá dọn chiếc giường, cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút?” Phùng Thế Huân hỏi.

Nhị phu nhan đang bưng cốc trà nóng, nhìn vẻ mặt tràn đầy ôn nhu mà ân cần của người đàn ông này, ngũ vị tạp trần.

“Tại sao….”

“Cái gì?” Phùng Thế Huân hỏi.

Tại sao, năm đó người đàn ông tôi gặp không phải là anh? Nhị phu nhân trong lòng lặp đi lặp lại câu hỏi.

Tại sao khi tôi còn ngây thơ trong sáng, sạch sẽ. Tôi lại gặp Dung Định Khôn, một con người mưu mô, lạnh lùng, đạo đức giả, tham lam, ích kỷ?

Tại sao em gái tôi đã sớm thấy rõ, quyết đoán dứt khoát rời đi, mà cô vẫn còn u mê không tỉnh, sống trong ảo tưởng lừa dối bản thân.

Tại sao đã ném cô ấy xuống vực sâu rồi, vậy mà vẫn cho cô ấy một chút hy vọng để nhìn thấy ánh sáng.

Phùng Thế Huân đẹp trai, cao lớn, mặc áo khoác trắng, khí chất nhẹ nhàng tao nhã. Anh ngồi dưới ngọn đèn được bao bọc bởi một lớp ánh sáng.

Nhị phu nhân không khỏi nghĩ đến bức tượng thiên thần đang tắm dưới ánh sáng trong nhà thờ, thật thánh thiện, đẹp đẽ. Đứng trên cao để mọi người ngước nhìn, nhưng cũng thật xa vời.

“Đừng lo lắng.” Phùng Thế Huân an ủi, “Thân thể của thiếu gia so với trước đây tốt hơn nhiều. Một khi hạ sốt sẽ ổn thôi.”

Nhị phu nhân nở cười gượng một tiếng: “Bác sĩ Phùng….thật sự là một người tốt. Sau này, tôi không biết cô gái nào thật may mắn khi lấy được anh.”

Phùng Thế Huân có chút xấu hổ: “Tôi chỉ là một bác sĩ nghèo, còn cha mẹ già bệnh tật ở nhà. Cho dù cô gái đó có mù mà muốn lấy chồng, tôi cũng không dám kéo người ta xuống.”

“Làm sao biết?” Nhị phu nhân líu ríu, “Cô gái thông minh đều biết rõ, người đàn ông chân chất như anh thật hiếm có. Tiền nhiều như vậy để làm gì? Đụng phải một nam nhân lạnh lùng, ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa. Đây là muốn hành hạ, đau khổ cả một đời. Anh nhìn giống tôi xem, con cái đều sinh ba đứa rồi, đã thành một phụ nhân có tuổi, muốn rời khỏi nhà họ Dung, thì có thể đi đâu ?”

Về chuyện nhà họ Dung, Phùng Thế Huân không thể xen miệng vào, chỉ có thể trầm mặc cười gượng.

Nhị phu nhân nhìn Phùng Thế Huân nói, “Bác sĩ Phùng trước kia có nhận qua một chiếc khăn quàng cổ. Thật ra chính là tôi tặng.”

Phùng Thế Huân hơi ngạc nhiên. Anh thật sự khá nổi tiếng trong bệnh viện, anh thường nhận được những món quà nhỏ từ các bệnh nhân hoặc y tá. Chiếc khăn quàng cổ kia không có chữ ký, anh cũng không để ý. Lại không nghĩ rằng lại là vợ bé của Dung Định Khôn tặng.

Phùng Thế Huân nhìn người phụ nữ mặt mũi sưng đỏ vì khóc, nhưng ánh mặt lại đầy đưa tình, còn cái gì không biết sao?

Anh nhất thời sửng sốt, không biết nói gì cho tốt.

“Anh đừng lo lắng.” Nhị phu nhân nhẹ nhàng nói, “Đó chỉ là tấm lòng của tôi. Dung Định Khôn đã tặng quà cho anh, đó là quà của ông ta. Nhưng tôi muốn tự mình tặng quà cho anh. Cảm ơn đã không chỉ cứu lấy số mệnh của tôi, anh còn giúp tôi thần trí tỉnh táo lại.”

Tôi mặc dù có đi học, nhưng tôi cũng không khác gì phụ nữ thời xưa. Trước kia, coi thường phụ nữ kêu gào độc lập, hiện tại cảm thấy chính mình mới là nực cười nhất.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv