Lưu Quang Chi Thành

Chương 69



Edit: Thi

Lúc này trời dần quang mây tạnh, phố phường tấp nập xe cộ qua lại. Khi chạy qua Bến Thượng Hải, liền thấy một bên là dòng sông đang dâng trào, một bên là những công trình kiến ​​trúc hùng vĩ. Đủ loại ô tô cao cấp tới tới lui lui, người nước ngoài ăn mặc bảnh bao cùng quý bà mặc đồ lông và một con chó ra vào sảnh khách sạn.

Shiori Hashimoto hào hứng nhìn, quay sang Dung Gia Thượng nói: “Gia thượng, lúc trước anh miêu tả em nghe cảnh sắc Thượng Hải nhiều như vậy, còn nói muốn dẫn em đi xem. Anh coi, bây giờ thành hiện thực rồi.”

Dung Gia Thượng trả lời: “Lúc trước thật ra là anh lừa em. Anh mười mấy tuổi thì đã xa gia đình, nên cũng không nhớ gì về Thượng Hải. Phương Lâm là người quen thuộc nhất với nơi đây. Phương Lâm, em nói cho cô Hashimoto nghe đi.”

Dung Phương Lâm nhận lời, giải thích từng tòa nhà cho Hashimoto Shiori. Hashimoto Shiori đến Thượng Hải cũng được một thời gian rồi, cái gì chưa thấy qua? Bất quá kể từ khi cô bắt đầu luyên thuyên, cô ấy cũng căng da đầu mà nghe.

Dung Gia Thượng đẩy nhẹ bả vai chạm vào Phùng Thế Chân một chút, nhẹ giọng hỏi: “Họ Mạnh tặng hoa cho cô, cô không tức giận sao?”

Phùng Thế Chân mặt tươi cười, dáng vẻ vờ như đang lắng nghe Dung Phương Lâm nói chuyện, trả lời: “Không. Tại sao tôi phải tức giận? Nữ nhân ai mà không thích hoa?"

“Không xong”. Dung Gia Thượng nói, “Trước khi ra khỏi nhà tôi sẽ căn dặn, sau này không được nhận hoa của tên đó nữa. Có nên trở về liền, nói với quản sự một tiếng không?”

Phùng Thế Chân hơi hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh, đuôi lông mày khóe mắt nhẹ mang chút mị ý tựa như khói: "Chuyện này vẫn là nghe theo phân phó của chủ nhân thiếu gia đi. Anh muốn tôi nhận, thì tôi nhận, còn không thì thôi, dù sao tôi cũng không thiếu hoa.”

“Được đó.” Dung Gia Thượng nhướng mày rậm, “Cô thích hoa, vậy tôi sẽ gửi cho cô mỗi ngày. Mạnh Tự An tâm địa bất chính, cô đừng để ý đến tên đó.”

“Vẫn là gõ cửa, rồi treo lên sao?” Phùng Thế Chân chế nhạo, “Đại thiếu gia tặng hoa, dường như chỉ có cách này. Anh đừng lo, tôi có gì đáng giá để Mạnh Tự An hao phí tâm tư?”

Dung Gia Thượng nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của Phùng Thế Chân, tim theo môi mềm khép mở mà đập không ngừng.

“Lỡ như tên đó háo sắc thì sao? "

“Háo sắc?” Phùng Thế Chân khóe môi nhẹ cong, “Háo sắc, chính là tâm địa bất chính à?”

Dung Gia Thượng nghẹn lời.

Phùng Thế Chân không buông tha, tiếp tục hỏi anh: “Vậy đại thiếu gia ngài, đối với tôi cũng từng có tâm địa bất chính phải không?”

Dung Gia Thượng đang nhìn chằm chằm người đẹp thanh lịch tú lệ trước mặt, ánh mắt rơi vào đôi môi ửng hồng, căng mọng của cô, nội tâm ngo ngoe động đậy, sự xúc động quen thuộc lại trào dâng khiến thái dương đau nhói.

Phùng Thế Chân thấy anh á khẩu không trả lời được, mỉm cười đắc thắng.

“Gia Thượng cùng Phùng tiểu thư nói chuyện gì có vẻ thú vị thế? Cũng nên nói cho chúng tôi nghe một chút nha.” Shiori Hashimoto không thể nhịn được nữa, dùng sức quay đầu lại cười nói.

Phùng Thế Chân bình tĩnh trả lời: “Chúng tôi đang nói về Đỗ tiểu thư. Gia Thượng muốn lấy lòng vị hôn thê, muốn tặng cô ấy một món quà đặc biệt, xin tôi một lời khuyên."

Đỗ Lan Hinh thực sự là bùa phép trấn áp Hashimoto Shiori. Hashimoto Shiori ủ rũ một hồi, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Gia thượng chính là như vậy, chỉ cần muốn đối tốt với người phụ nữ nào, sẽ thật sự chiều chuộng người ấy.”

Nói xong, cô xoay người với vẻ mặt cô đơn, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, một người đi đường băng ngang, tài xế đánh tay lái, người trên xe văng sang một bên.

Phùng Thế Chân không kịp phòng ngừa, thân mình văng vào Dung Gia Thượng. Hashimoto Shiori thì đập vào cửa kính xe.

Dung Gia Thượng vươn tay ra, ôm trọn Phùng Thế Chân vào lòng, còn thuận thế dùng sức mà ôm một chút. Phùng Thế Chân cảm nhận được lồng ngực cứng rắn cùng độ ấm của chàng trai trẻ, mặt đỏ bừng như thiêu.

“Cẩn thận một chút đi!” Dung Phương Lâm oán giận, “Shiori, cô không sao chứ?”

Hashimoto Shiori ngồi thẳng dậy, trên tấm kính cửa sổ bên cạnh in một nửa khuôn mặt màu hồng. Cô vội vàng lấy phấn nén trong túi xách ra để trang điểm lại.

Phùng Thế Chân luống cuống tay chân ngồi dậy, thái dương đột nhiên tê rần.

“Đừng nhúc nhích!” Dung Gia Thượng trầm giọng nói, giơ tay che đầu cô, ôm cô vào trong ngực.

“Buông tay!” Phùng Thế Chân không được tự nhiên giãy giụa.

“Tóc!” Dung Gia Thượng quát khẽ, “Đừng bướng!”

Sợi tóc từ thái dương của Phùng Thế Chân quấn quanh chiếc cúc áo trên ngực của Dung Gia Thượng, cô vừa nhấc đầu, đã cảm giác đau.

“Để tôi.” Dung Gia Thượng đẩy đôi tay đang luống cuống của Phùng Thế Chân ra, từng chút một gỡ tóc cho cô, kéo đi phần vướng víu.

Mái tóc quấn quanh đầu ngón tay mềm mại, tựa như cánh tay tình nhân. Trong hơi thở, đó là nước hoa Cologne trên người đàn ông cùng hương thơm nhẹ của kem tuyết trên má người phụ nữ.

Shiori Hashimoto nhìn chằm chằm hai người đang lôi lôi kéo kéo, suýt nữa thì bóp nát cả hộp phấn. Dung Phương Lâm đã quen với dáng vẻ dịu dàng tao nhã của cô, lần đầu tiên thấy cô hai mắt phun hỏa vẻ mặt hung ác, âm thầm kinh hãi.

May mắn thay, Dung Gia Thượng đã nhanh nhẹn gỡ ra hết từng sợi tóc rối. Phùng Thế Chân chống tay lên ngực anh, lập tức ngồi thẳng dậy.

Shiori Hashimoto quay đầu lại, đóng thật mạnh chiếc hộp.

“Thiếu gia, tiểu thư, chúng ta tới rồi.” Tài xế thận trọng ngừng xe.

Miệng Dung Gia Thượng hàm chứa ý cười, anh đưa ánh mắt từ khuôn mặt xấu hổ của Phùng Thế Chân sang cửa sổ, không chút chuẩn bị nhìn thấy một dãy các tòa nhà quen thuộc.

Sắc mặt anh đột nhiên u ám, tức giận mắng: "Ai kêu ngươi tới đây?"

Phùng Thế Chân kinh ngạc ngẩng đầu lên. Bên ngoài là dãy nhà mới sắp xây, rất ấn tượng, nhìn không ra có cái gì không ổn.

“Đây là nơi nào?” Shiori Hashimoto tò mò hỏi, “Có chuyện gì sao?

Tài xế vội vàng nói: “Nơi này là Văn Xuân Lí. Chúng ta chạy theo chiếc xe phía trước.”

Huyết sắc trên mặt Phùng Thế Chân nhạt dàn. Trong mắt, một màu sáng chói giống như ngọn nến trước gió, nhoáng lên rồi tắt ngấm, chỉ còn lại vẻ u ám vô hồn.

Dung Gia Thượng tâm như bị đánh, tức giận nói với tài xế: "Còn chần chừ gì nữa? Lái xe đi!"

Tài xế sợ tới mức chết khiếp, ngơ ngốc hỏi: “Đại thiếu gia, ngài muốn đi chỗ nào?”

“Anh đừng nháo.” Dung Phương Lâm nói, “Cữu cữu bọn họ đều xuống xe rồi.”

Dung Gia Thượng đang muốn phát hỏa, một lòng bàn tay lạnh lẽo bỗng phủ lên mu bàn tay anh.

Phùng Thế Chân bình tĩnh nói: “Đã tới, thì nhìn lại một chút rồi đi. Hơn nữa, cô Hashimoto cũng muốn xem nhà mà."

Dứt lời, nháy mắt với Dung Phương Lâm, cùng nhau xuống xe.

Trợ lý phòng kỹ thuật trên mặt ngập tràn gió xuân ra đón, "Thiếu gia đến rồi, chẳng trách hôm nay trời đẹp thế. Chỉ là công trường hơi lộn xộn, sợ chiêu đãi Đường lão gia không tốt.”

Phùng Thế Chân khẽ liếc nhìn Dung Gia Thượng, Dung Phương Lâm bây giờ đã hiểu nhưng lại vô tình nói thay ý nghĩ của Phùng Thế Chân: “Hóa ra là nhà của chúng ta!"

Dung Gia Thượng lần đầu tiên cảm thấy chính mình giống như bị người khác bóp cổ, không thể nói chuyện, lại không thể thở dốc, hơi thở ủ rũ dồn nén trong phổi, cuối cùng nén cười ảm đạm nhìn trợ lý.

Những người phụ nữ của Đường gia nghe nói có khu chung cư hiện đại trang bị thang máy, đều muốn đến thăm quan. Hashimoto Shiori suy nghĩ một lúc cũng sải bước theo sau. Trợ lý giám đốc ở phía trước nhiệt tình dẫn đường cho đoàn người.

Dung Gia Thượng dừng chân, nhìn thân ảnh lẻ loi của Phùng Thế Chân.

Cô đang đứng ở ven đường, nhìn xuống gốc cây cháy xém mà hôm qua Dung Gia Thượng đã thấy. Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô, nhưng Dung Gia Thượng có thể cảm nhận được một cổ bi thương nồng đậm và nỗi nhớ sâu sắc truyền từ cô ấy.

Dung Gia Thượng đi qua, nhẹ giọng nói: “Nếu cô không thoải mái, tôi kêu tài xế đưa cô về nhà trước nhé.”

Phùng Thế Chân im lặng một lúc, hỏi: "Tại sao gia đình anh lại mua mảnh đất này?"

Dung Gia Thượng nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm đường cong duyên dáng bên mặt của Phùng Thế Chân, nói: “Ai đó đã bán nơi đây với giá rẻ, nên nhà tôi liền mua chúng. Nhà ga này sẽ được chuyển thành một cảng tư nhân trong tương lai, sau này nhất định sẽ rất thịnh vượng.”

Phùng Thế Chân trào phúng cười: “Lửa sáng rực trời như vậy, còn có thể không vượng sao?”

Cô ấy biết hay không biết?

Dung Gia Thượng cảm thấy như có một móng vuốt dùng sức cào phía sau lưng mình.

Phùng Thế Chân thậm chí không thèm nhìn anh, đi vào trong dọc theo con đường mới trải nhựa.

Nhà ở mới xây hoàn toàn, nhưng con đường vẫn nguyên lai một hướng. Phùng Thế Chân thuần thục đi ở phía trước, Dung Gia Thượng an tĩnh theo ở phía sau, không chớp mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng cô đơn của người con gái ấy.

Phùng Thế Chân quay hai vòng, đột ngột dừng lại.

Ở sâu trong hẻm vẫn còn một vài ngôi nhà chưa được phá bỏ, những bức tường bị cháy nham nhở sau trận hỏa hoạn vẫn còn đó.

Mọi người xa rời quê hương mà đi, chim chóc lại lặng yên mà đến, mang tới hạt giống hoa cỏ. Những sinh mệnh đó nổi lên giữa những vết nứt trên gạch và dưới lớp sỏi tro, trải lá xanh, hoa tươi nở rộ, leo cao về phía mặt trời. Cạnh tường có một cây nguyệt quế già đã chết khô, thân cây vẫn còn cháy đen rõ ràng, một nửa cành tàn tạ, một nửa vẫn còn xanh, vẫn còn chút sức sống bất khuất nhảy nhót giữa đám lá.

Phùng Thế Chân nhẹ nhàng run rẩy, đi đến hướng bức tường đổ sau cây quế già.

Một dải gỗ dài mục nát vỡ vụn dưới chân cô. Dung Gia Thượng sải bước lao về phía trước, nắm lấy cơ thể lung lay như sắp ngã của cô.

“Đừng qua đó.”

Phùng Thế Chân hất tay anh ra, cũng không quay đầu lại cứ thế hướng vào trong. Mặt đất hỗn loạn, khắp nơi là những mảnh gỗ vỡ vụn. Cô ấy bước đi rất khó khăn.

“Đừng đi vào!” Dung Gia Thượng đuổi theo, “Bên trong quá nguy hiểm. Những cây cột này có thể dễ dàng sụp đổ!”

Phùng Thế Chân ngoảnh mặt làm ngơ.

Dung Gia Thượng phẫn nộ, nắm chặt tay cô, kéo cô ra ngoài.

“Buông ra!” Phùng Thế Chân tức giận vùng vẫy, “Dung Gia Thượng, không phải việc của anh!

“Miễn là có nguy hiểm tôi sẽ là người cứu cô, như thế nào không phải việc của tôi?” Dung Gia Thượng rống giận.

“Vậy thì đừng cứu nữa!” Phùng Thế Chân lớn tiếng nói, “Tôi là ai? Anh là ai? Nhà tôi bị hủy hoại. Dung gia của anh lại đang ở nơi này xây nhà cao tầng, lát gạch mới, tôi muốn quay về xem một chút cũng không được sao?”

“Đừng tùy hứng.” Dung Gia Thượng nhẫn nại khuyên nhủ, “Bên trong không còn gì nữa đâu.”

“Còn!” Phùng Thế Chân dùng sức đẩy anh ra, “Chỉ là anh nhìn không thấy thôi.”

Cô quay đầu tiếp tục đi vào trong. Dung Gia Thượng nghe thấy tiếng cạch cạch bên tai, tóc gáy nổ tung, lao tới, kéo Phùng Thế Chân lùi lại mấy bước.

Một tấm gỗ dày bị cháy từ trên trời rơi xuống, xẹt qua cánh tay hai người rồi yên vị trên đất. May mắn thay, trời mưa, nên không có bụi.

Phùng Thế Chân lạnh lùng liếc nhìn tấm ván, sau đó muốn thoát khỏi tay của Dung Gia Thượng, tiếp tục đi vào trong.

Dung Gia Thượng gắt gao bắt lấy cô không buông.

Phùng Thế Chân rốt cuộc bạo phát, đấm vào ngực Dung Gia Thượng, dùng hết sức đẩy anh ta ra.

“Tránh ra! Tôi không cần anh lo! Này không liên quan đến anh, anh tránh ra đi!”

Dung Gia Thượng mặt không cảm xúc nhìn cô, hung hăng túm cô lại, tiện đà hôn lấy.

Nụ hôn trong cơn thịnh nộ cực kỳ cuồng nhiệt, gần như cắn, cướp, mút và nghiền nát đôi môi của Phùng Thế Chân, dường như anh muốn áp trụ cô hoàn toàn bằng cách này.

Từ lúc bắt đầu Phùng Thế Chân không ngừng giãy giụa, sau một lúc có lẽ là ý thức được sự chênh lệch giữa hai người, cũng có thể đã bị cảm xúc của người đàn ông lây nhiễm, nên dần dần thả lỏng.

Dung Gia Thượng thở hổn hển buông cô ra, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn bao giờ hết.

Phùng Thế Chân nhìn anh, nâng tay lên, dự định đẩy anh ra. Dung Gia Thượng bắt lấy tay cô, ngón tay giao nhau, nhẹ nhàng nắm lấy. Phùng Thế Chân run rẩy, an tĩnh lại một chút.

Dung Gia Thượng nắm bàn tay lạnh giá của người phụ nữ, cúi đầu xuống, hôn một cách tôn trọng bằng đôi môi ấm áp của mình.

“Xin lỗi, Thế Chân. Có vẻ như tôi nghĩ quá đơn giản rồi. Tôi không nghĩ rằng tôi chỉ có thể làm bạn với cô. "

Phùng Thế Chân nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt với đôi mắt ngấn nước, không nói được lời nào.

Dung Gia Thượng một lần nữa cúi đầu hôn cô.

Lúc này đây, nụ hôn mang vẻ ôn nhu mà nghiêm túc, tinh tế kiên nhẫn mà xoa dịu nỗi lòng của người thương, nhấm nháp mỹ vị ngọt ngào giữa răng môi.

Phùng Thế Chân từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lên, đặt lên ngực của Dung Gia Thượng.

Nhịp tim dữ dội của người thanh niên đập không ngừng, như ngọn lửa bừng cháy và bay nhảy trong mùa đông. Môi anh nóng bỏng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng Phùng Thế Chân không né tránh nữa. Cô bắt đầu cố gắng đáp lại.

Dung Gia Thượng cảm nhận được, mừng như điên mà gia tăng nụ hôn này. Anh ôm cả người cô vào lòng, tiến thêm một thước lại muốn đòi một tấc.

Giữa đống đổ nát của bức tường ảm đạm, dưới bầu trời mờ ảo, hai người ôm hôn nhau, tập trung vào nhau, như thể họ cách biệt với thế giới.

Không có sự ngăn trở của mối quan hệ sư sinh, không có khoảng cách chênh lệch giàu nghèo, họ chỉ là hai người trẻ tuổi cuồng nhiệt, chạy theo sự bồng bột nhất thời, không màng tất cả chỉ muốn tới gần đối phương.

Điều mà Dung Gia Thượng có lẽ không biết, bàn tay của anh làm sao có thể vụt tắt được nỗi oán giận chất chứa của Phùng Thế Chân, nụ hôn của anh làm sao có thể xoa dịu nỗi đau trên người mà cô đã gánh chịu; nhưng bằng cách nào đó khi tình cảm của anh đánh vào trái tim cô cũng đã khiến cô cảnh tỉnh, cô cuối cùng cũng không thể làm một con rùa đen rút đầu nữa, nên bắt đầu đối mặt với cảm xúc của mình một cách thẳng thắn rồi.

Giờ khắc này, bọn họ đều là thành thật. Không hề kháng cự, đối mặt với nội tâm ẩn hiện tình cảm trung thực nhất của chính mình.

Thật lâu sau, môi mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Dung Gia Thượng không buông tay. Phùng Thế Chân không giãy giụa. Cô vùi khuôn mặt nóng bỏng vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lắng nghe nhịp tim của hai người trở nên đồng bộ.

"Tôi nhận được điện báo. Khi tôi từ Nam Kinh vội vã trở về, đã là ngày thứ ba." Phùng Thế Chân đột nhiên nhẹ giọng nói.

Dung Gia Thượng ôm lấy cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhìn vào bức tường vỡ bị cháy xém bởi khói.

“Trong nhà còn chút đồng bạc khóa ở két sắt, tôi trở về xem có thể tìm được không, thì thấy hàng xóm đào xương người thân từ đống đổ nát rồi chở ra ngoài. Bị thiêu đến nỗi hoàn toàn không nhận ra, chỉ còn thấy được đó là thân người…”

Phùng Thế Chân nhắm mắt lại, hít thở khó nhọc: “Rất nhiều người đã chết ở đây. Những người chú, người cô nhìn tôi trưởng thành, còn có những đứa trẻ mới chập chững biết đi, vậy mà chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Cha tôi, một người có năng lực như vậy, mỗi ngày ông đều quản lý hiệu thuốc với tính cách hoạt bát, rất thích nói chuyện, hay cười, ông cũng thích kéo đàn nhị sau khi uống một chút rượu. Giờ ông như thế nào chắc anh cũng đã thấy.”

"Có hai mẹ con sống ở phía đông tầng 2 nhà số 7. Cô gái nhỏ hơn tôi hai tuổi, cũng là sinh viên đại học. Cô ấy rất xinh đẹp, mới đính hôn ... Mẹ mất, còn cô bị bỏng mặt. Vị hôn phu vừa thấy cô liền bỏ đi ngay tức khắc. Vài ngày sau, tôi đã nghe tin cô gái tự tử bằng cách nhảy lầu... "

Âm cuối mơ hồ, Phùng Thế Chân không nói được nữa, cố gắng vùi mặt vào ngực nam nhân, tay khẩn thiết nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ của đối phương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv