Edit: Đá
“Cô Phùng là ai?” Tam cữu phu nhân (vợ của cậu ba) ngay lập tức hỏi Dung phu nhân.
Dung phu nhân cũng khá ngạc nhiên, hỏi thăm rồi nói một cách ngập ngừng: "Đó là gia sư mà Phương Lâm và những người khác mời về. Cô ấy cũng có mặt tại bữa tiệc sinh nhật, tôi nghĩ cô ấy đã chiếm được cảm tình của nam nhân nào đó."
“Có thể tặng anh một bó hoa hồng với giá mười tệ, không phải một người bình thường.” Cữu phu nhân có chút ghen tị.
Cậu ba dù có nhiều thê thiếp, nhưng là người cổ hủ.Ông ta nhếch mép nói: "Mời một cô nương như vậy về nhà dạy học, khiêu vũ, gửi hoa tùy ý. Đây là đến để dạy học, hay là tìm phu quân? Nhỡ Gia Thượng bị cô ta dạy hư thì phải làm sao?"
Dung phu nhân luôn mong rằng Phùng Thế Chân sẽ dạy hư Dung Gia Thượng , nhưng bà luôn phải dùng đến vài phần thủ đoạn. Bà ấy cười nói: "Gia Thượng đã đính hôn rồi, cũng không phải con nít nữa, tự nó biết."
Nói xong, nàng vội vàng đuổi má Lý đi.
Phùng Thế Chân mở cửa,nhìn thấy một bó hoa hồng đang hướng về phía mình, một mùi hương tỏa ra khiến cô hắt hơi.
“Cô Phùng, không biết là do thiếu gia nào gửi tới.” Má Lý nhìn tò mò, mắt tròn mắt dẹt.
Phùng Thế Chân kinh ngạc nhiều hơn là vui sướng. Cô vờ như không nhìn thấy ánh mắt dòm ngó của má Lý, lấy tấm thiệp ra khỏi bó hoa.
Một chút nước hoa được xịt lên tấm thiệp , một hơi thở nam tính phả vào mặt cô, nhưng nét chữ mạnh mẽ và thẳng thắn, là của một người quen.
"Kể từ khi tôi gặp cô Phùng trong bữa tiệc khiêu vũ tuần trước, tôi vẫn không thể quên được. Tôi tự hỏi liệu tôi có đủ may mắn để mời cô gái xinh đẹp này cùng dạo chơi trong công viên không? Người gửi: Mạnh Tự An "
Vẫn còn một vài chữ số bên dưới, nhìn như số điện thoại.
Phùng Thế Chân đọc dãy số hai lần, sau đó thuận tay xé tấm thiệp, và ném lại bó hoa vào tay má Lý.
"Tôi bị dị ứng với phấn hoa, xin vui lòng mang hoa đi."
Cô Phùng này chỉ là một gia sư nghèo, nhưng lại làm bộ dáng của thiên kim tiểu thư. má Lý tò mò đến mức hỏi: "Ai làm cho cô Phùng tức giận vậy? Có cần ta nói cho phu nhân một tiếng không?"
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Phùng Thế Chân khẽ cười, mang theo lạnh lẽo.
Má Lý thức thời nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy má già lại cầm hoa xuống, Đường thiếu gia không khỏi cười thầm, nói với Dung Gia Thượng : "Gia sư của cậu thật là thú vị. Không giống như gia sư nhà ta vậy, dạy không ra chữ còn muốn bị đánh. "
Khóe mắt của Gia Thượng lóe lên vẻ vui mừng, búng tay gọi má Lý tới. Đường thiếu gia tinh mắt nhặt những mảnh vụn của tấm thiệp còn sót lại trên bó hoa.
"Mạnh Tự An? Cái tên này sao có chút quen thuộc?"
Dung Định Khôn tình cờ đi ngang qua, và khi nghe thấy ba chữ "Mạnh Tự An ", rùng mình như thể một tên trộm nghe thấy tiếng còi của cảnh sát.
“Mạnh Tự An bị làm sao vậy?” Anh hỏi.
Dung Gia Thượng khẽ nhéo mu bàn tay của anh họ Đường, bình thản đáp: "Không có gì đâu. Tờ báo lá cải vẫn đang nói về bữa tiệc sinh nhật thôi."
Những gì xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật là những điều mà Dung Định Khôn không muốn nhớ lại. Anh ta trừng mắt nhìn Đường thiếu gia không biết gì, đối với Dung Gia nói: "Ngươi cùng cậu của mình ăn xong bữa sáng, đến phòng làm việc của ta, ta có chuyện muốn nói với."
Đường thiếu gia nhìn theo bóng lưng rời đi của Dung Định Khôn , đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, than thở với Dung Gia Thượng , "Lão đệ, ngươi ra tay quá độc ác. Ngươi đã làm trầy da của ta."
“Là tôi sai.” Dung Gia cười nói, “Lần sau, tôi nhất định sẽ nhẹ tay hơn.”
Lần tới? Đường thiếu gia cho rằng người em họ này sinh ra đã đẹp trai, nhưng tính tình thật sự có chút ngang ngược và kỳ quái,không vui vẻ gì. Anh ta quyết định về sau sẽ tránh xa Dung Gia Thượng một chút.
Căn phòng làm việc nhỏ không bật đèn càng thêm u ám, vắng lặng trong những ngày mưa. Có một luồng hơi thở chết chóc lơ lửng trong không khí, thảm cỏ xanh trước cửa sổ đã héo úa, khoảnh khắc một nửa cành hoa không kịp chờ nở đã tàn.
Dung Định Khôn có chút đau lòng mà sờ sờ hoa lan, căng chặt cảm xúc hơi chút thả lỏng xuống dưới.
Anh lấy chiếc móc khóa ra, mở ngăn tủ đựng một chiếc chìa khóa nhỏ bằng đồng, lấy từ đó ra một tập tài liệu.
Trong tập hồ sơ, có bức ảnh của một cô gái mặc váy trắng. Những bức ảnh đã cũ, ảnh mờ nhưng vẫn có thể thấy được dáng người thanh tú, đoan trang của cô gái. Phía sau bức ảnh có một dòng chữ duyên dáng viết bằng bút máy.
“Tặng Khôn quân xin vui lòng nhận cho, duy nguyện tương tư hai không phụ. Thanh Chi.”
Thiếu nữ đã mất từ lâu,chỉ còn lại hình bóng xinh đẹp trên mảnh giấy nhỏ.
Dung Định Khôn đau đớn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Thanh Chi, em hãy thông cảm cho anh ..."
Ông ta đặt bức ảnh của Mạnh Thanh Chi xuống và lấy một bức ảnh khác ra khỏi tập tài liệu.
Trong ảnh là một món đồ cổ.
Hình dáng kỳ lân mộc mạc, đơn giản, mang theo sáng ngời của kim loại.
Nó nhỏ, lớn hơn một chút so với một con dấu bình thường. Dung Định Khôn biết bởi vì ông ta đã đeo găng tay mà thưởng thức nó một cách cẩn thận.
Nếu như tờ vé số một nghìn nhân dân tệ 24 năm trước là hũ vàng đầu tiên của ông thì con kỳ lân vàng thời Chiến quốc này chính là anh hùng cứu Dung gia khỏi phá sản.
Một tiếng thở dài yếu ớt giống như một luồng gió âm, thổi từ một khe hở trên tường, lướt qua tai của Dung Định Khôn , khẽ di chuyển đến tóc gãy ở thái dương.
Dung Định Khôn đột nhiên ngẩng đầu. Khuôn mặt tái nhợt kinh hoàng của ông ta được phản chiếu qua cửa sổ trước mặt. Đôi mắt ông ta mở to, đỏ ngầu. Trên khuôn mặt tuấn tú trưởng thành này, từng thớ thịt săn chắc, biểu cảm vặn vẹo, gớm ghiếc, sau gáy nổi lên một tầng da gà.
“Ai!” Dung Định Khôn quay lại và hét lên.
Không có ai đằng sau anh ta.
Dung Định Khôn lại cảm thấy một tia lạnh lẽo bên tai, như thể một bóng ma đang cố dùng tay tóm lấy ông.
Ông hoảng lùi lại, như thể bị kẻ thù vô hình đẩy đến tình thế tuyệt vọng.
“Cút đi!” Dung Định Khôn vung tay mạnh mẽ, nhỏ giọng mắng, gân xanh lộ ra trên trán.
"Đi đi — Đừng đến quấy rầy tôi! Ngươi đã chết! Đã chết—"
Chậu lan bị ống tay áo của anh quét qua, rơi xuống đất theo một tiếng vỡ, gạch đá văng tung tóe bùn đất.
“Cha?” Dung Gia gõ mạnh vào cửa, đẩy cửa xông vào.
Dung Định Khôn dựa vào tủ với vẻ mặt run sợ, hai tay vẫn nâng cao trạng thái phòng thủ trên không.
Đôi mắt của Dung Gia Thượng lóe lên, anh ta dùng tay trái đóng cửa lại rồi bật đèn lên.
Ánh sáng dịu nhẹ không những ngay lập tức làm tan biến sự u ám trong căn phòng, mà còn soi rõ những nếp nhăn rối rắm trên khuôn mặt của Dung Định Khôn rõ ràng và sâu thẳm như những khe núi trên cao nguyên.
“Cha, cha không sao chứ?” Dung Gia đi tới, trầm giọng hỏi.
Dung Định Khôn từ từ thở phào nhẹ nhõm, với vẻ mặt mệt mỏi, nhắm mắt lắc đầu.
Ánh mắt của Dung Gia Thượng rơi vào tờ giấy buổi sáng trên bàn làm việc, có một đoạn tin tức về việc Mạnh Tự An đi du lịch cùng nữ nhân, trong ảnh và văn bản tràn ngập hình ảnh, trong ảnh Mạnh Tự An cười rất rêu rao.
Dung Gia Thượng cau mày nói: "Cái này họ Mạnh muốn cái gì?"
Dung Định Khôn do dự một lúc, và đưa bức ảnh của Kỳ lân lệnh.
"Hồi đó, cha ly thân với Mạnh tiểu thư, nàng tặng ta Kỳ lân lệnh thời Chiến quốc của tổ tiên nhà họ Mạnh truyền lại. Lúc đó, công việc làm ăn của cha bị phá sản nên phải bán Kỳ lân và cứu Dung gia. Mạnh Tự An muốn lấy lại Kỳ lân lệnh này. "
Dung Định Khôn đã nói tránh nói giảm, thông minh như Dung Gia Thượng, lẽ nào nghe không hiểu. Thân làm con trai không thể trách cha mình, nhưng sự khinh bỉ và thất vọng sâu sắc trong lòng Dung Gia Thượng đều hiện rõ trên khuôn mặt điển trai giống cha.
Dung Định Khôn nhìn, trong lòng lại cả kinh.
Lông mày con trai thực sự rất giống với người vợ quá cố củ ông ta. Vẻ ngoài thờ ơ và khinh thường hiện tại của Gia Thượng như thể vợ ông từ cõi chết trở về.
Dường như ngay sau đó, vợ cả đã lên tiếng, chế giễu: "Tần Thủy Căn, sau này người sẽ bị người thân phản bội người, một mình cô độc mà chết đi."
“Cha?” Dung Gia Thượng đè lại vai cha mình đang run rẩy.
Dung Định Khôn đột ngột tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán .
“Cha không thoải mái sao?” Dung Gia Thượng hỏi, “Có cần gọi bác sĩ đến xem cho cha không?
Dung Định Khôn vẫy vẫy tay chỉ vào Kỳ lân trong bức ảnh và nói: “Kim Kỳ lân này ban đầu được bán cho một nhà sưu tập họ Trương, sau đó đã được bán lại nhiều lần, nhưng hiện tại thì không rõ. Con đi điều tra một chút nơi ở hiện giờ của nó.”
“Bố định trả lại Kim kỳ lân này cho Mạnh Tự An ?” Dung Gia Thượng hỏi.
“Đúng.” Dung Định Khôn giật giật, cố nặn ra một nụ cười khô khốc: “Mạnh Tự An đối với ta có hiểu lầm. Chỉ bằng cách trả lại kỳ lân vàng cho hắn, cha mới có thể hóa giải hận thù của hai gia tộc.Oan gia nên giải không nên kết. Cha như vậy cũng vì tương lai giao cho con tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. "
Dung Gia Thượng không tin rằng cha mình sẽ đột nhiên phát hiện lương tâm. Phải là Mạnh Tự An nắm được điểm yếu của Dung Định Khôn, buộc ông ta trả lại vật gia truyền. Hắn nhìn mặt cha mình cũng không hỏi nhiều, cất ảnh chụp đi, nói: "Cậu ba đi xem nhà, đã cùng người môi giới hẹn trước rồi. Con xem hắn có ý tứ muốn chúng ta phải trợ cấp tiền. "
“Đây là cậu của con, cứ liệu mà làm.” Dung Định Khôn nói, “Từ bây giờ, co sẽ tự mình quyết định những vấn đề này.”
Đây là muốn trau dồi khả năng tự lập của con trai.
Dung Gia Thượng muốn nói thêm vài lời, nhưng nhìn Dung Định Khôn đang cầm một bức ảnh, lơ đễnh, cũng phải lui ra ngoài.
Dương Tú Thành đang ở Hàng Châu, có phần vui đến quên cả trời đất.
Ngoại trừ hai ngày đầu tiên về quê để cùng người thân đi viếng mộ, thời gian còn lại anh sống trong một khách sạn mới ven Hồ Tây, cùng Đỗ Lan Hinh vui đùa.Làm hai mươi năm giữ mình trong sạch thành thật nam nhân, một khi buông ra tay chân, mới phát hiện tìm hoan mua vui thực thú vị.
Yêu đương vụng trộm thập phần kích thích , Đỗ Lan Hinh nào có ý định chỉ nếm một ít. Cô ấy giả vờ đi thăm người lớn tuổi bị bệnh, và ở lại Hàng Châu suốt thời gian đó, cùng Dương Tú Thành điên long đảo phượng. Dương Tú Thành thở dài, Đỗ Lan Hinh thực sự là một bạn tình xuất sắc. Cô ấy thời trang, xinh đẹp, giỏi giang, thú vị và còn là tiểu thư ngân hàng, ngoài việc không thể ra ngoài gặp gỡ mọi người, cô ấy hoàn toàn đáp ứng được những yêu cầu cao nhất của một người đàn ông đối với bạn tình.
Hơn nữa khi lên giường, Đỗ Lan Hinh nào có thể buông ra, bằng nhiều biện pháp mê hoặc Dương Tú Thành, làm hắnthật sự muốn chết trên người nàng. Lúc này, cái gì Dung gia, cái gì Dư Trì Huệ đều bị bỏ lại.
Buổi sáng sớm mùa đông mặt trời chói chang. Hai người đêm xuân một hồi, hiện tại trần truồng nằm ở trên giường không muốn dậy.
“Anh dự định gì về chuyện với Dung Định Khôn sau khi trở về không?” Ngón tay Đỗ Lan Hinh nhẹ nhàng phác họa trên ngực Dương Tú Thành.
Dương Tú Thành bắt lấy bàn tay phóng túng của cô, nói: "Em nói, anh muốn đi. Cho dù không giết anh, hắn cũng sẽ hủy hoại anh, ít nhất sẽ khiến anh không còn chỗ đứng ở Thượng Hải."
“Thượng Hải không phải là thành phố duy nhất trên thế giới này.” Đỗ Lan Hinh lại cắn vào vành tai của nam nhân, “Gia đình chúng ta chuẩn bị mở ngân hàng thứ hai ở Quảng Châu. Hãy đi theo em, em sẽ bảo vệ anh”.
Dương Tú Thành cau mày: "Anh đến nhà họ Đỗ, tính cái gì? Nhân tình của em? Nhà họ Đỗ đơn giản lại giao cho anh cái chức quản lý, còn sợ anh làm gián điệp cho nhà họ Dung, sẽ không trọng dụng anh. "
“Vậy thì anh muốn gì?” Đỗ Lan Hinh hỏi.
Dương Tú Thành khẽ thở dài, trong tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mịn màng của mỹ nữ.
"Em cùng Dung Gia Thượng giải trừ hôn ước , và chúng ta sẽ kết hôn."
Đỗ Lan Hinh cười khúc khích: "Anh nói nghe thật nhẹ nhàng. Bọn em đính hôn nhưng đã ký hợp đồng. Em muốn phá vỡ hợp đồng lễ hỏi được trả lại không nói. Các thỏa thuận khác mà hai bên ký kết sẽ vô hiệu. Gia đình em phải trả một khoản tiền tiền lớn.Anh có thực sự muốn em mang cái danh 'quỵt tiền' không? "
Dương Tú Thành buông tay: "Thế em tính sao? Hai người chúng ta bỏ trốn ra nước ngoài?"
Đỗ Lan Hinh cười khúc khích, "Em không bỏ trốn! Em là đứa con gái hiếu thảo vất vả hơn 20 năm, chuyện đã qua rồi, bỏ lại cơ nghiệp ổn định, bỏ trốn theo người đàn ông trắng tay, em làm sao lại ngốc như vậy "
Dương Tú Thành dở khóc dở cười, nhưng lại thích sự thẳng thắn của Đỗ Lan Hinh, "Vậy thì em định làm gì?"
Đỗ Lan Hinh cũng không trả lời được.
“Vậy thảo luận chủ đề này có ích lợi gì?” Dương Tú Thành chế nhạo, “Hiện tại mỗi người bọn họ đều là miễn cưỡng sống cuộc sống của mình, vậy thì đừng thay đổi, một ngày làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày là tốt rồi.”
Đỗ Lan Hinh suy nghĩ một hồi, ngồi dậy quấn khăn trải giường, nghiêm túc nhìn Dương Tú Thành: "Ngươi có tin Dung Gia Thượng sẽ tiếp quản tốt cơ nghiệp không?"
Dương Tú Thành kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật khó nói. Anh ấy mới bắt đầu tiếp xúc với công ty, là người mới vào nghề. Nhưng Gia Thượng thực sự rất thông minh, có thể chịu đựng gian khổ. Thật không dễ dàng gì... "
“Cái gì?” Đỗ Lan Hinhn hai mắt sáng lên.
Dương Tú Thành nói: "Ban đầu anh ấy muốn vào học viện quân sự, thậm chí còn bí mật thi vào hoàng bộ học viện quân sự . Bây giờ cha của anh ấy đã buộc anh ấy trở lại tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình."
“Yo!” Đỗ Lan Hinh bật cười, “Phục vụ đất nước từ quân đội, lý tưởng cao đẹp này, chú Dung thật sự không hiểu sao? Đừng lo lắng, là hôn thê, em đương nhiên phải ủng hộ vị hôn phu theo đuổi lý tưởng của mình vô điều kiện. Về phần việc kinh doanh của gia đình, chẳng phải anh là người thứ hai có năng lực? "
Dương Tú Thành nói: "Những gì hai chúng ta nói thật giống như một đôi gian phu dâm phụ."
“Em không sợ.” Đỗ Lan Hinh rúc vào trong vòng tay anh, “Khi anh đầy đủ lông cánh, cha em đã già, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ly hôn với Dung Gia Thượng. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Dương Tú Thành biết rằng đây thực sự là một giải pháp. Hơn nữa, không có cách nào tốt hơn có thể thực hiện vào thời điểm này. Chỉ là tình yêu đến quá muộn khiến họ rơi vào tình thế khó xử. Hai người ôm nhau, nhìn bầu trời mùa đông trong xanh không một gợn mây của Hàng Châu, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.