Edit : G
“Con không thể nói như vậy được.” Phùng phu nhân nói, “Em gái của con cũng không còn nhỏ nữa rồi. Lại vẫn như vậy thì sẽ thành cao không với tới, thấp không bằng lòng, chỉ sợ đến khi đó còn phải làm mẹ kế cho người ta đó. Nghe nói đối phương cũng là một người rất thật thà. Chỉ cần đối tốt với Thế Chân, tiền ít một chút cũng không có chuyện gì.”
“Cái gì gọi là đối tốt với em ấy?” Phùng Thế Huân hung hăng nhìn mẹ mình, “Để Thế Chân thiếu ăn thiếu mặc đi theo anh ta, còn anh ta chỉ cần ngoài miệng nói vài câu thương xót, ân cần, như thế cũng gọi là đối tốt với em ấy? Một thầy giáo nghèo kiết hủ lậu, bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu, nhưng lòng dạ lại cao đến tận trời đó. Người như vậy con thấy coi thường đâu!”
“Trời ạ!” Phùng phu nhân gấp đến mức dùng sức túm lấy áo len, “ Con còn chưa từng gặp người ta, toàn nói mấy lời linh tinh nhảm nhí, hù dọa đến em gái con. Em gái con mà thật sự bị lỡ dở...”
“Ở đây con nói luôn!” Phùng Thế Huân trịnh trọng tuyên bố, “ Em gái của con, con có thể nuôi nó cả đời!”
Phùng phu nhân bị con trai phản đối đến người ngã ngựa đổ. Phùng Thế Huân xềnh xệch lôi Phùng Thế Chân đi mất. Phùng phu nhân nhìn bàn tay con trai nắm lấy cổ tay của con gái, trong lòng đột nhiên đập nhỡ một nhịp, bỗng chốc đã quên mất bản thân muốn nói gì.
Phùng Thế Chân bị anh trai kéo vào bếp, nhỏ giọng oán trách: “Mẹ cũng chỉ là lo lắng cho em thôi. Anh cũng quá là không nói đạo lý rồi đó.”
“Vậy em muốn gả cho cái tên giáo viên trung học kia làm vợ hả?” Phùng Thế Huân đột nhiên quay đầu hỏi.
Phùng Thế Chân sửng sốt. Trong mắt Phùng Thế Huân có một loại cảm xúc rất kì lạ, làm cô giống như bị ánh đèn pha chiếu rọi, đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi không chỗ trốn tránh.
“Em...em không có nói sẽ kết hôn với anh ta.” Phùng Thế Chân ấm ức mà lẩm bẩm, “Em thậm còn không biết anh ta là ai.”
“Vậy em nghĩ thế nào?” Phùng Thế Huân cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh vẽ từng đường từng nét trên khuôn mặt thanh tú của cô.
“Em vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này.” Phùng Thế Chân có chút dở khóc dở cười, “Em còn muốn đi làm thêm vài năm, dành dụm chút của hồi môn.”
Cảm giác áp lực trên người Phùng Thế Huân phát ra dần dần giảm bớt, nhưng tay vẫn còn không có buông lỏng. Anh trầm giọng hỏi: “ Em có thích ai chưa?”
Câu hỏi này giống như một chiếc roi mây, nhẹ nhàng đánh vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy toàn thân truyền đến một cảm giác đau đớn tê dại.
“Không có.” Phùng Thế Chân rũ mắt xuống, “Em muốn trả nợ, muốn tích cóp tiền, nào còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó?”
“Vậy,” Phùng Thế Huân hỏi, “em thích người như thế nào? Anh giúp em tìm xem.”
Phùng Thế Chân phì cười: “ Không phải anh vừa mới nói không muốn em lấy chồng sao?”
Phùng Thế Huân nhướng mày, duỗi ngón tay ấn ấn vào trán cô nói: “Em thật là nghĩ anh sẽ nuôi em cả đời sao?”
“Cái này là nói không giữ lời sao?” Phùng Thế Chân cười, “Yên tâm, em...”
Ánh mắt cô rời vào chiếc khăn quàng cổ mà Phùng Thế Huân chưa kịp tháo ra. Chiếc khăn len kẻ caro màu xám lạc đà vô cùng đặc biệt, rõ ràng là cô đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phùng Thế Huân đeo nó.
“Chiếc khăn này ở đâu ra vậy anh?” Phùng Thế Chân hỏi.
Phùng Thế Huân sửng sốt trong giây lát, rút tay lại, đứng thẳng dậy.
“Đây là quà cảm ơn của bệnh nhân đưa.” Anh thản nhiên tháo chiếc khăn quàng cổ ra, “bên ngoài gió bắc thổi tới, thuận tay quàng thôi.”
Anh tiện tay để chiếc khăn quàng lên tủ, đi về phía bếp lò mở nắp nồi: “Ô! Hôm nay ăn gà nướng hạt dẻ nha!”
Phùng Thế Chân nhẹ nhàng chạm vào chiếc khăn. Đây là loại len cashmere cực kì mềm, sờ vào có cảm giác mềm mại, thoải mái giống như len mây, nhưng đường kim lại có những chỗ to nhỏ không đồng đều, phỏng chừng là người đan khăn tay nghề không tốt lắm. Này rõ ràng chính là người tặng tự tay đan rồi.
Từng đường kim mũi chỉ chứa đựng đều là tâm ý.
Phùng Thế Chân hơi cau mày nhìn theo bóng lưng của anh trai mình.
Sau bữa tối, mưa cuối cùng cũng tạnh, Phùng Thế Chân gọi một chiếc xe kéo để trở lại Dung gia.
Biệt thự của Dung gia đèn đuốc sáng trưng, từ xa nhìn lại trông nó giống như một chiếc hộp rỗng bằng vàng được chạm khắc đá quý, trong bóng đêm tiêu điều ảm đạm hiện lên thật xa hoa lộng lẫy.
Phùng Thế Chân từ bên ngoài phòng vòng qua, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cười nói vui vẻ, chiếc đã quay tròn trên máy hát, tiếng reo hò của đám trẻ xem lẫn tiếng chó sủa, ná nhiệt đến mức tưởng như chúng đang mở một bữa tiệc nhỏ.
Phùng Thế Chân đi vòng về phía Tây phòng, từ cửa hông của phòng bếp đi vào nhà. Người làm còn chưa tan, họ đang tụ tập với nhau trong bếp sưởi ấm uống tách trà.
“Là Đường tam cữu gia tới.” Trần mụ thật đúng là một đóa hoa giải ngữ, vừa nhìn thấy Phùng Thế liền biết đoán được cô nghĩ gì, lập tức báo cáo, “Đỗ tiểu thư và Đỗ thiếu gia cũng tới. Tam cữu gia cũng thật có thể sinh con đẻ cái, vợ đầu sinh bốn người, vợ kế sinh thêm sáu người nữa, hôm nay đều mang hết đến đây cả.”
Phùng Thế Chân ra khỏi phòng bếp, bên tai nghe văng vẳng tiếng chó sủa và tiếng đám trẻ con chạy băng băng nô đùa trong sảnh lớn, bầu không khí náo nhiệt giống như đang ăn tết vậy. Cô đi lên lầu bằng lối cầu thang phụ, ở chỗ rẽ cầu thang tối đen như mực, cô thình lình va phải một thân hình ấm áp.
Phùng Thế Chân thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng lùi về phía sau, một chân bước hụt.
“Là tôi.” Dung Gia Thượng kéo cô lại. Phùng Thế Chân không thể nghi ngờ lại lần nữa ngã vào vòng tay anh.
“Ôi...” Phùng Thế Chân cũng không biết phải nói gì.
Cũng may Dung Gia Thượng lập tức buông lỏng tay ra, trầm giọng nói: “Nhỏ tiếng chút, để cho tôi trốn ở đây một lúc.”
Bên ngoài, lũ trẻ la hét chạy băng băng từ trên lầu xuống dưới lầu, tiếng bước chân ầm ầm giống như tiếng súng máy nổ bên tai. Bản thân Phùng Thế Chân cũng cảm thấy đau đầu.
Trong không gian tối tăm, Dung Gia Thượng đột nhiên hỏi: “Cô mới từ trong nhà quay lại hả? Bác trai bác gái có khỏe không?”
“Mọi người đều khỏe cả.” Phùng Thế Chân nói, “Mẹ tôi còn nhắc tới cậu đó. Cậu thật sự biết cách làm cho các cô các bà yêu thích đó.”
“Cha cô thì sao, có tốt hơn chút nào không?”
“Cơn nghiện thuốc phiện đã giảm bớt nhiều rồi, khẩu vị cũng tốt hơn trước. Chính là phổi không được tốt lắm. Trong trận hỏa hoạn bị lửa hun làm bệnh tình càng nặng hơn, trời trở lạnh bệnh cũ liền tái phát, cả ngày đều ho khan.”
Dung Gia Thượng dựa vào bức tường u ám sau lưng, khuôn mặt mơ hồ, như suy tư gì đó.
“Cô lúc đó chắc chắn không dễ dàng chút nào.” Anh ấm ách nói, “Tôi không dám tưởng tượng một mình cô làm thế nào để chống đỡ qua thời điểm đó.”
“Lúc ấy cũng có người thân và bạn bè giúp đỡ.” Phùng Thế Chân thở dài, “Trong nhà bị lửa thiêu chẳng còn cái gì, đều phải nhờ bạn bè của ba tôi gom góp mới có tiền để nộp tiền viện phí. May mắn thay, gia đình tôi có vài sào đất ở quê, còn cò một lô thuốc chưa nhập kho, toàn bộ đều phải bán tống bán tháo đi, số tiền cũng để chúng tôi chống đỡ qua ngày.”
Dung Gia Thượng hỏi: “ Sau này nhà ở Văn Xuân Lí cũng bán đi rồi sao?”
Phùng Thế Chân cười châm chọc: “Đốt đến thành như vậy, có thể bán được bao nhiêu? Chẳng qua chỉ là một chút tiền đất mà thôi. Gia đình tôi còn được cho là khá tốt rồi, anh trai tôi làm bác sỹ lương không ít, nuôi nổi gia đình. Không biết bao nhiều hàng xóm láng giềng đều bị trận hỏa hoạn này hủy hoại đến nghèo đói xơ xác...”
Cô càng nói càng kích động, sau đó tạm dừng, quay mặt đi, lồng ngực trập trùng.
Trong bóng tối u ám, có người nắm lấy tay cô. Những ngón tay ấm áp chạm vào cô, thử thăm dò lôi kéo, rồi sau đó thân hình cũng nghiêng qua. Bả vai anh trùng xuống, Dung Gia Thượng cúi đầu dựa vào vai Phùng Thế Chân, cánh tay vòng quanh thân thể cô, ôm lấy cô, lại cũng muốn coi cô thành chỗ dựa của anh, trọng lượng của nửa người đều áp lại đây.
“Thật muốn quen biết cô sớm một chút.” Dung Gia Thượng nói, “Nếu không nán lại Trùng Khánh một năm, trở về sớm chút thì tốt rồi.”
Phùng Thế Chân bị lời nói ân cần của anh làm cho ấm lòng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy anh, giống như vuốt ve một con chó lớn đang buồn bã.
“Tâm ý của cậu tôi nhận. Nhưng cho dù một năm trước cậu có trở về sớm đi nữa, chúng ta chưa chắc đã có thể quen biết nhau.”
Nhưng anh có thể ngăn cản việc cha mình dùng cách cực đoan như vậy để thu mua Văn Xuân Lí. Dung Gia Thượng nghĩ thầm trong lòng. Nhưng nếu gia đình Phùng Thế Chân không có xảy ra chuyện, bọn họ cũng như cũ không có cơ hội quen biết nhau.
Một người là nữ giáo viên con gái của gia đình mở hiệu thuốc, một người lại là con trai của ông trùm buôn lậu, họ sống trong những tầng lớp xã hội khác nhau, và cũng có những mối quan hệ xã hội không liên quan đến nhau. Nếu không có tình huống đặc biệt nào phát sinh, bọn họ căn bản sẽ không có bất kì một cơ hội nào để giao tiếp với nhau. Linh hồn của bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ va chạm ra những đốm lửa rực rỡ tươi đẹp cả.
Một chuỗi tiếng bước chân hướng phía bên này đi đến, cắt ngang sự ái muội mơ hồ ẩn hiện trong u tối.
Phùng Thế Chân cùng Dung Gia Thượng im lặng liếc nhìn nhau. Tay Dung Gia Thượng siết chặt tay Phùng Thế Chân, sau đó rút ra, dứt khoát men theo cầu thang đi xuống lầu.
Phùng Thế Chân hít sâu một hơi, bình phục trái tim đang đập loạn, đi lên cầu thang.
Tiếng bước chân đi tới gần, nhị di thái từ trên lầu bước xuống.
“Là cô Phùng à.” Nhị di thái săn sóc nói: “Người trong nhà đều khỏe chứ ?”
Phùng Thế Chân lễ phép mỉm cười: “Mọi người đều khỏe cả, làm phiền Tôn di thái quan tâm rồi.”
Nhị di thái mỉm cười có vài phần ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, tiếp tục đi xuống lầu.
“Đúng rồi.” Phùng Thế Chân gọi cô ta, “ Anh trai tôi đã nhận được chiếc khăn cô tặng, anh ấy làm tôi thay mặt cảm ơn cô. Anh ấy nói, Dung lão gia đã cảm ơn anh ấy rồi, anh ấy rất ngại ngùng khi lại nhận được món quà của cô. Vì thế, xin cô sau này đừng tốn kém như vậy nữa.”
Sắc mặt của nhị di thái đột nhiên thay đổi, ngượng ngùng cùng vui sướng thay phiên đan xen, khuôn mặt lúc trắng lúc hồng.
“Phải, phải không?” Nhị di thái cố nặn ra nụ cười đông cứng, “Không cần khách khí...”
Nhị di thái loạng choạng bước xuống cầu thang.
Phùng Thế Chân nhìn theo bóng lưng của cô ta, đột nhiên trong lòng cô sinh ra một cảm giác đồng tình mãnh liệt.”
m thầm mà vô vọng đi mến mộ một người, rồi lại giấu kín mà không thể nói ra với người ngoài. Thậm chí là, anh ấy mến mộ và tin tưởng bạn bằng cả trái tim, nhưng bạn lại muốn hủy diệt thế giới của anh ấy, muốn đẩy anh ấy xuống vực sâu vạn trượng.
Chờ đến ngày đó, chàng trai anh tuấn kia sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn cô đây?
Đó là tức giận, là đau đớn, hay vẫn là lạnh nhạt thờ ơ?
Ngày hôm đó mưa rơi rả rích suốt đêm, tiếng tí tách tí tách vang lên không dứt bên tai, đi vào giấc mộng với mọi người.
Phùng Thế Chân ở trên chiếc giường nhỏ trằn trọc, bởi vì cô mơ thấy cơn ác mộng thời thơ ấu.
Bản thân cô thời thơ ấu đang gồng mình chạy trong đêm tối. Cô khó nhọc dùng đôi chân ngắn ngủi của mình sải bước, một đường nghiêng ngả lảo đảo, vừa khóc vừa kinh hãi. Nhưng dường như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể cưỡng lại, cố định cô ở xa xa, càng kinh sợ, càng không thể nhúc nhích nửa bước.
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi cơn đau dữ dội từ nhát chém sau lưng truyền đến cô vẫn không thể chịu nổi mà khóc hét lên.
Dưới chân chùng xuống, cô đột ngột ngã xuống.
Phùng Thế Chân không còn sức để vùng vẫy, tùy ý để bản thân bị vây quanh bởi nước sông lạnh giá.
Trên bờ, Dung Định Khôn cầm dao đứng đợi, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp và lạnh lùng.
Phùng Thế Chân thở hổn hển mà bừng tỉnh, phát hiện bản thân đã đạp tung chăn bông ra, cơ thể cô trong bộ đồ ngủ mỏng manh đang run lên vì lạnh. Cô vội vàng kéo chăn lên bao lấy thân mình, nằm ở trên giường, nhưng lại không cách nào có thể ngủ được được.
Cô đã nhiều lần nằm mơ thấy kẻ bắt cóc kia, lần nào không phải xa lạ thì cũng mơ hồ không rõ, đây là lần đầu tiên nhìn đến rõ ràng khuôn mặt của hắn ta như vậy.
Rõ ràng, theo bản năng cô đã thay thế Dung Định Khôn bằng kẻ sát nhân trong giấc mơ của mình.
Thoạt nhìn thì cảm thấy kì quặc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy rất hợp lí.
Cả hai người đều xuất hiện trong cuộc đời Phùng Thế Chân với tư cách là kẻ hãm hại, là thủ phạm, từng lần từng lần mang đến cho cô những thương tổn nhà tan cửa nát, rồi sau đó lại ung dung ngoài vòng pháp luật. Bọn họ xuất hiện ý nghĩa là mang đến đau đớn, tổn thương, oan khuất thậm chí là cái chết. Không có gì ngạc nhiên khi trong tiềm thức Phùng Thế Chân kết hợp cả hai làm một.
Phùng Thế Chân rốt cuộc không ngủ được nữa, rời giường mặc quần áo đi đến phía trước cửa sổ.
Sắc trời còn nhập nhèm, cả mặt đất đắm chìm trong sương mù xanh mờ. Mùa đông sương giá đặc biệt dày, những bức tường gạch và bộ tản nhiệt cản bớt cái lạnh giá và ẩm ướt ở bên ngoài. Các chủ nhân còn bình yên ngủ ở bên trong những chiếc giường rộng lớn với những chiếc gối êm ái, thì những hạ nhân giống như những con kiến ở tầng áp chót đã bắt đầu một ngày làm lụng vất vả trong giá buốt và ẩm ướt.
Nữ đầu bếp nhóm lửa lên bếp bắt đầu nấu cháo và sữa đạu nành để chuẩn bị bữa sáng. Những người hầu mang trái cây, rau và gạo, giẫm lên sương sớm, đi đi lại lại giữa bếp và cửa sau. Hầu gái nhẹ nhàng bước đi trong ngôi nhà lớn, mở rèm, mở cửa sổ cho thông gió, cắm những bông hoa mới được hái từ nhà kính vào những lọ hoa.
Bọn họ là mấu chốt quan trọng để duy trì thể diện sinh hoạt của cuộc sống cực phú trong những gia đình giàu có, là những bóng ma không thể thiếu đằng sau những sự rực rỡ ngăn nắp của tất cả những gia tộc giàu có quyền lực trên thế giới.
Phùng Thế Chân lơ lửng giữa ánh sáng và bóng tối, giống như sắc trời chưa sáng rõ vào sớm tinh mơ, hoặc như ám trầm lúc chạng vạng, không biết chờ đợi cô ở phía trước là gì, là ánh sáng chọi lọi hay vực thẳm tuyệt vọng.
Kể từ khi chị em nhà họ Dung xuất hiện trong bữa tiệc khiêu vũ, mặc dù chưa chính thức bước chân vào xã hội , nhưng cũng đã có vài người muốn theo đuổi rồi. Vì vậy kể từ ngày đó, Dung gia gần như mỗi ngày đều sẽ nhận được những bó hoa tươi do cái chàng trai trẻ nhờ cửa hàng bán hoa chuyển đến.
Hôm nay khi người làm ôm bó hoa còn mang theo sương sớm bước vào, mọi người vẫn đang dùng bữa sáng.
Phu nhân của Đường tam cữu gia vừa nhìn thấy bó hoa lớn còn đang nở rộ, liền trêu chọc Dung Phương Lâm và Dung Phương Hoa: “Nhìn tình hình này, Dung gia sợ là giữ không được hai chị em các cháu bao lâu nữa rồi.”
Dung Phương Hoa ngượng ngùng cười, ôm bó hoa từ người làm, vùi mặt vào, hít thật sâu một hơi đầy hương thơm.
Tâm hồn thiếu nữ của Dung Phương Lâm thời khắc đều hướng về Dương Tú Thành ở Hàng Châu xa xôi, đối với hoa tươi của người theo đuổi vô tâm nhìn đến, chỉ dặn dò các bà vú mang chúng về phòng cô để.
Dung Phương Hoa nhìn thấy vú già mang bó hoa hồng lớn lên lầu, buồn bực hỏi: “Vú Lý, hoa kia là gửi cho ai vậy?”
Vú Lý vội trả lời: “Là gửi cho Phùng tiểu thư.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đang có mặt trong nhà ăn thần sắc đều khác nhau. Đôi mắt Dung Gia Thượng như thanh đao quét tới.