Edit: Hìn Hìn
7 tháng trước.
Trong phòng riêng của khách sạn Astor House.
Căn phòng được trang trí rất sang trọng, dưới chân trải thảm len màu đỏ tươi và những bức tranh nổi tiếng treo trên tường, chỉ có những bông hoa trong lọ đã để qua một ngày nên có phai nhạt đi một chút. Cánh hoa hồng rơi trên ngăn tủ, bị người giúp việc đi qua mang theo gió nhẹ bay phấp phới rơi xuống sàn.
Người giúp việc bưng bộ trà đến, rót hai chén rồi im lặng rút lui.
Bộ ấm trà bằng sứ được thiết kế khá tinh xảo, được mạ viền vàng sáng bóng, chiếc thìa nhỏ bằng bạc cũng rất tinh xảo và xinh xắn. Những lúc bình thường, chắc chắn Phùng Thế Chân sẽ rất thích bộ ấm trà này.
“Tên thiểu thư là gì?” Người đàn ông ngồi đối diện bưng tách trà lên, khuôn mặt đục ngầu có chút nhòe đi trong hơi ẩm ướt đẫm.
“Tôi họ Phùng.” Phùng Thế Chân lo lắng, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa
“Xin lỗi đã làm phiền. Bây giờ tôi nên đi rồi.”
Cô đứng dậy. Người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh cửa bước sang một bên và chặn ở cửa.
Gương mặt của Phùng Thế Chân tái xanh, có chút rùng mình.
“Cô Phùng, đừng sợ.” Người đàn ông cười
“Nói xong rồi, tôi tự nhiên sẽ để cô rời đi. Mời ngồi.”
Phùng Thế Chân phải nghiến răng ngồi xuống và nhìn người đàn ông một lần nữa.
Anh ta trông rất đẹp trai, giàu có và lịch lãm, nhưng đôi mắt lại sâu như vực sâu không đáy, toát ra khí chất lạnh lẽo nhàn nhạt.
Khuôn mặt này có chút quen thuộc, có lẽ đã từng nhìn thấy trên bản tin đăng trên báo lá cải. Anh ta rất giàu có, mặc một bộ vest sang trọng, đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo, còn bao trọn cả một căn phòng sang trong của khách sạn Astor House.
“Tôi họ Mạnh.” Người đàn ông nhấp một ngụm trà và ung dung nói
“Cô Phùng tìm Dung Định Khôn, có chuyện gì vậy?”
Thấy không thể rời đi, Phùng Thế Chân bình tĩnh lại và hỏi:
"Anh Mạnh, cho hỏi anh có quan hệ gì với ông chủ Dung ?"
“Bạn cũ.” Mạnh Tự An mỉm cười. Anh ta cười lên trông rất đẹp trai, nhưng vẫn khiến người ta phải rùng mình.
"Mười năm trước, tôi và Dung Định Khôn sắp trở thành người thân của nhau. Cô Phùng tìm ông ta để làm gì? Có lẽ tôi có thể giúp được cô."
Phùng Thế Chân chăm chú nhìn người đàn ông đó một lúc lâu, mới nói:
“Tôi muốn hỏi ông ta, về vụ cháy ở Văn Xuân Lý, là do ông ta sai người phóng hỏa phải không?”
Sự thẳng thắn của cô đã thu hút Mạnh Tự An khiến cho anh cười lên một cái
“Nếu tôi có thể nói cho cô biết, chính là do ông ta làm thì sao?”
“Bằng chứng đâu?” Phùng Thế Chân nói.
Mạnh Tự An giơ tay lên, người của hắn lập tức đưa một điếu xì gà vào tay hắn rồi châm lửa.
Giữa những cuộn khói thuốc lá, người đàn ông chậm rãi nói:
“Nếu như cô có thể tìm đến đây, thì chứng tỏ là cô cũng đã điều tra được phần nào rồi. Công ty Đại Thịng đã mua đất ở Văn Xuân Lý là một công ty ma. Công ty có một tên Trợ lí Vương, người chỉ xuất hiện khi ký hợp đồng, anh ta là người của Dung Định Khôn. Vị trí thực tế của ông là Trợ lý Tổng Giám đốc của xí nghiệp Tam Dương. Mà xí nghiệp Tam Dương do tập đoàn Dung Thị kiểm soát.”
Phùng Thế Chân không nói gì.
Người đàn ông thở ra một ngụm khói, nhìn khuôn mặt căng cứng của cô gái
“Mà mệnh lệnh phóng hỏa Văn Xuân Lý là do Dung Định Khôn tự mình hạ lệnh. Lúc đầu, ông ta muốn hù dọa cư dân ở đó, nhưng không ngờ ngôi nhà cũ nát bấy lâu nay không được sửa chữa cuối cùng lại trở thành đại họa. Tác động của chuyện này lớn đến nỗi ngay cả Dung Định Khôn cũng có chút sợ hãi nên đã giấu nhẹm việc hạ lệnh của mình đi. Mấy người làm việc cho ông ta lúc đó, gần đây không phải lần lượt mất tích, thì là bị chết do tai nạn. "
Vẻ mặt bình tĩnh đến khó tin của Phùng Thế Chân cuối cùng cũng bị xé toạc, lộ ra sự phẫn uất và tức giận đã tích tụ quá lâu.
“Mạnh tiên sinh làm sao lại biết chi tiết như vậy?”
“Bởi vì người của tôi đã nghe trộm điện thoại và điện tín của ông ta.” Mạnh Tự An lắc đống tro tàn, như thể anh ta đang nói về một điều cực kỳ đơn giản và thông thường.
“Những thứ này tôi không hiểu.” Phùng Thế Chân đứng lên,
“Cảm ơn sự hiếu khách của các anh, nhưng tôi thực sự nên đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen ở cửa đứng yên, đặt tay lên bao da, nhìn Phùng Thế Chân.
Ở phía sau, Mạnh Tự An chậm rãi nói:
“Nếu như nói, tôi cho cô một cơ hội, để cô tìm Dung Định Khôn báo thù thì sao nhỉ?”
Phùng Thế Chân quay đầu lại, cười nhạt
“Nhỡ đâu tôi lại không hề muốn báo thù thì sao? Dù sao gia đình tôi giờ sa sút, nhỏ yếu bất lực. Dung Định Khôn không cần cử động ngón tay, chỉ cần hít một hơi là có thể thổi bay tôi. "
Có tiếng gõ cửa, một cánh cửa khác trong dãy phòng mở ra, một người văn thư bước vào và đưa cho Mạnh Tự An một tờ giấy.
Mạnh Tự An cúi đầu liếc nhìn,
“Phùng Thế Chân tiểu thư, tôi không hề có ý xấu. Tôi chỉ là đề xuất với cô một đề nghị mà đôi bên cùng có lợi."
Gương mặt thanh tú của Phùng Thế Chân lập tức trở nên trắng bệch. Trong vòng mười phút cô bước vào căn phòng này, người đàn ông đã tìm ra danh tính của cô! Phùng Thế Chân là một người thông minh và hiểu biết. Cô giữ vững hơi thở quay lại và ngồi xuống ghế sofa một lần nữa.
Mạnh Tự An mỉm cười hài lòng, trở nên thân thiện và dễ gần hơn.
“Cô Phùng, tôi tuyệt đối không phải bạn của Dung Định Khôn. Có lẽ định mệnh đã an bài cô đến chỗ tôi. Những gián điệp tôi sắp xếp ở Dung gia đều bị phát hiện, thiết bị nghe lén đã bị tháo rời. Tôi cần người vào Dung gia, làm tai mắt của tôi. Lúc cần thiết có thể làm tay sai cho tôi"
Phùng Thế Chân hít một hơi thật sâu:
“"Tôi chỉ là một người bình thường, Mạnh tiên sinh. Thông tin trong tay anh hẳn là rất rõ ràng. Hiện giờ, tôi dạy học để kiếm sống. Tôi không làm nổi gián điệp."
Mạnh Tự An đọc trên tờ giấy: "Tốt nghiệp Đại học Nữ sinh Yến Kinh với học bổng và bằng kép về toán học và tiếng Anh ... Cô Phùng là một cô gái tài năng."
“Không dám”
“Sức khỏe lệnh tôn có tốt không?” Mạnh Tự An hỏi
““Tiền còn đủ không? Tiền viện phí còn chưa thanh toán, tiền thuốc thang chưa quyết toán. Dù cho những người bạn của gia đình cô trước đây có ý tốt quyên góp tiền, nhưng mà tiền lệnh tôn hút thuốc chắc cũng không nhờ người khác trả giùm đâu nhỉ?”
Phùng Thế Chân như ngồi trên đống lửa, hai tay trên đầu gối nắm chặt lại thành nắm đấm. Cảm giác chuyện riêng tư của mình bị theo dõi, bị lộ và bị đe dọa khiến cô cảm thấy mình như một bức tường bị bao vây và mất đi cảm giác an toàn.Thậm chí trong khoảnh khắc đó, nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng mà cô đã trải qua thời thơ ấu bỗng lướt qua tâm trí cô, gần như chiếm trọn tâm trí cô và khiến cô mất kiểm soát.
“Không phải tôi đang uy hiếp cô.” Mạnh Tự An tinh ý quan sát sự khác thường của cô gái, lời nói hạ thấp ẩn chứa ý an ủi
“Tôi muốn giúp cô, sau đó cũng muốn nhận được sự giúp đỡ của cô.”
Phùng Thế Chân nhướn đôi lông mày và cười nhạt
“Những lời này, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu đặt nó giữa hai người có sức mạnh cực kỳ khác nhau. "
Mạnh Tự An dựa lưng vào ghế sô pha, nhấp một ngụm xì gà, nói:
“"Tôi sẽ cho cô tiền, để cô trả nợ, đồng thời phụng dưỡng chăm sóc cha mẹ. Còn cô sẽ do tôi sắp xếp để vào Dung gia, làm việc cho tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô và gia đình của cô. Còn nữa, cô muốn báo thù Dung Định Khôn như thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô.”
Phùng Thế Chân hỏi: " Tại sao Dung Định Khôn lại kết thù với anh”
Mạnh Tự An phun ra một làn khói dài và đờ đẫn nói: "Ông ta nợ tôi một mạng người."
“Tôi không giết người.” Phùng Thế Chân nói ngay
““Họ Phùng nhà tôi đã hành nghề y từ bao đời nay, chỉ cứu người, không giết người”.
“Đừng lo lắng.” Mạnh Tự An cong môi cười
"Tôi từ trước đến nay đều không nỡ để một cô gái xinh đẹp làm bẩn tay mình."
Phùng Thế Chân nghiêm nghị nói: " "Tôi không quan tâm đến sự sống chết của Dung Định Khôn, nhưng mà tôi muốn hủy hoại ông ta thân bại danh liệt. Tôi chỉ muốn ông ta phải trải qua cảm giác đau đớn của những người ở Văn Xuân Lý bị ông ta hại và cả những gì mà Phùng gia chúng tôi nhận phải là được. Tôi muốn ông ta đau khổ, nhìn thấy ông ta khóc lóc. Ông ta có biết xám hối hay không, tôi không quan tâm.”
“Phùng tiểu thư thực sự là một người tuyệt vời.” Mạnh Tự An đem dập diếu thuốc xì gà mới hút được một nửa vào trong chiếc gạt tàn pha lê
“Không quá tham lam, hãy biết tiến lùi, mạnh dạn và dứt khoát, thấy ổn thì rút lui. Tôi rất thích làm việc với những người như cô. "
Phùng Thế Chân nhìn chằm chằm vào người đàn ông bí ẩn và quyền lực này:
"Còn anh? Anh muốn trả thù Dung Định Khôn như thế nào?"
Mạnh Tự An đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vén tấm rèm nhung lên. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm.
“Tôi thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của Dung Định Khôn khi ông ta nhìn thấy tôi.”
Ngọn đèn pha lê sáng rực rỡ, trong đại sảnh tráng lệ, những vị khách đều tản ra, nhường chỗ cho vị khách nam đến muộn này đi qua.
Họ nói chuyện xì xào. Các phóng viên báo chí lao tới, đèn pin nổ như pháo hoa, hết đèn này đến đèn khác. Ngân hàng Wynn là ngân hàng thương mại mới nổi trong 2 năm trở lại đây, có nguồn gốc Mỹ và có thế mạnh nên đã nhanh chóng trở thành ngân hàng tư nhân có tiếng ở Thượng Hải. Nhiều người có mặt đã có giao dịch kinh doanh với Ngân hàng Wynn, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy chủ tịch ngân hàng luôn ở ẩn và được cho là luôn sống ở Hoa Kỳ này cả.
Không giống như những vị khách khác, Phùng Thế Chân nhìn chằm chằm vào mặt Dung Định Khôn một lúc.
Mặt mày ông ta xanh xám, mắt đỏ như máu, có một chốc, sắc mặt xấu như một xác chết bị bóp cổ vậy. Khi Triệu Hoa An và những người khác nhìn thấy biểu hiện của ông ta, tất cả đều vô thức đặt tay lên bao da ở thắt lưng.
Mạnh Tự An bước đến trước sân khấu và mỉm cười với Dung Định Khôn đang đứng trên sân khấu.
“Định Khôn đại ca, đã lâu không gặp, là tôi đã làm gián đoạn các vị, thật xin lỗi.”
Dung Định Khôn kiểm soát nét mặt của mình một cách khó khăn và chậm rãi, và đáp lại bằng một nụ cười cứng nhắc.
“Có bạn bè từ phương xa đến, rất hân hạnh! Tự An lão đệ, lát nữa chúng ta hãy nhắc đến chuyện cũ. Nào, trước tiên kính Mạnh thất thiếu uống rượu đã”
Mạnh Tự An đang cầm một ly rượu, Dung phu nhân nhìn chằm chằm vào anh nghiêng người rất lịch thiệp. Dung phu nhân chắc hẳn là đã bị tên họ của anh ta gợi nhắc lên những kí ức không vui vẻ, mặt bà tái xanh.
“Quan hệ giữa người này và nhà họ Dung hẳn là không tốt lắm.” Phùng Thế Huân nói với em gái.
Phùng Thế Chân trong lòng biết rõ là không tốt như thế nào. Hai nhà này phải gọi là thù sâu như biển.
Mạnh Tự An cố tình chọn cơ hội này để xuất hiện, là muốn làm cho Dung Địng Khôn không thoải mái. Theo như ý nguyện của anh ta, là muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Dung Định Khôn. Đối với Dung Định Khôn một người sắc sảo, thủ đoạn, giả dối hai mặt, thì vẻ mặt khiếp sợ xuất hiện trong cuộc đời có lẽ chỉ chiếm số ít. Hôm nay là một lần trong số đó. Ông ta trông có vẻ rất giống như lần đầu gặp Phùng Thế Chân, giống như ông ta nhìn thấy quỷ vậy.
“Cảm ơn..Cảm ơn các vị đã đã đến dự tiệc sinh nhật của khuyển tử.” Giọng của Dung Định Khôn vẫn còn run run
“Khuyển tử khi mới 18 tuổi trưởng thành rồi, vẫn đang học hành chăm chỉ tại trường, nên chưa thể tổ chức tiệc sinh nhật lớn. Hôm nay, nó đã bước sang tuổi 20, có thể bù đắp lại rồi. Sự kỳ vọng của phụ mẫu đối với con cái, luôn rất đơn giản, Mong con cháu sau này trở thành người ngay thẳng, tử tế, hiếu thảo, nghĩa tình, giành vinh quang cho gia đình và đất nước. Xin cảm ơn! "
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Dung Định Khôn vội vàng rời bục.
Ánh mắt Dung Gia Thượng nhìn theo bóng lưng bối rối đang rời đi của cha mình mà cầm lấy micro.
“Cảm ơn những trưởng bối đã quan tâm và yêu thương tôi, cũng như bạn bè đã ủng hộ. Chúc bạn ngày hôm nay vui chơi vui vẻ."
Chỉ huy dàn nhạc nhận được chỉ thị của anh ta lập tức vẫy dùi cui, điệu nhạc dance sôi động, náo nhiệt vang lên khắp hội trường. Với một tiếng nổ vang, rượu sâm banh mở ra và mọi người reo hò. Dung Gia Thượng đổ xuống tháp ly rượu, chứa đầy những lớp chất lỏng màu vàng nhạt.
Các vị khách quên mất một màn vừa rồi và lao vào lễ hội hóa trang.
Sau khi Dung Gia Thượng xuống sân khấu, anh ấy không tìm thấy cha mình. Anh suy nghĩ một hồi, sai người gọi vú Ngô đến hỏi:
“Bà chăn sóc phu nhân lâu nhất, chắc bà biết nhiều việc trong gia đình hơn tôi. Tôi thấy phu nhân không thích vị Mạnh tiên sinh này. Bà có biết lý do tại sao không? “
Vú Ngô ấp úng và không thể nói rõ được. Dung Gia Thượng mở ví, lấy ra một tờ mười đô la và ném cho bà. Vú Ngô nhận lấy sau đó mở miệng với một nụ cười.
“Đại thiếu gia, đó đều là chuyện của hơn mười năm trước. Lúc đó phu nhân đang mang thai đại tiểu thư và nhị thiếu gia. Lão gia bên ngoài có quen một cô Mạnh tiểu thư ở cơ quan hội họa và thư pháp. Vì cô ấy mà hơn nửa tháng không về nhà. Phu nhân lúc đó mang bụng lớn đến tìm Mạnh tiểu thư để nói chuyện, nhưng Mạnh tiểu thư không chịu rời khỏi lão gia. Nói cái gì mà phản đối hôn nhân sắp đặt, phải ủng hộ tự do yêu đương. Phu nhân lúc đó giận quá, thêm vào nữa lúc đó lão gia làm ăn có chút thất bát, gần như động thai. Sau đó…là Vương di nương có thai, Mạnh tiểu thư mới bị làm cho tức giận bỏ đi. Vị Mạnh tiên sinh này, hình như là em trai của Mạnh tiểu thư.”
Dung Gia Thượng nghe nói đó là món nợ lãng tử của cha mình khi đó, liền cười lăn cười bò nên không thèm đếm xỉa đến nữa.