Edit: Bờ Lu
“Phùng tiểu thư”, Dung Gia Thượng hơi nghiêng đầu mỉm cười.
Một sợi hương thơm thanh nhã lơ lửng trong không khí, đó là hương nước hoa mà anh đã tỉ mỉ lựa chọn.
“Dung công tử”. Phùng Thế Chân mủm mỉm cười đưa món quà được gói cẩn thận, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều giống như hôm nay, mỗi năm đều bình an vui vẻ”.
“Là gì thế?” Dung Gia Thượng ước lượng một chút, cảm thấy chiếc hộp khá nặng.
“Mở ra xem thử đi”, trong mắt Phùng Thế Chân lóe lên một nét tinh ranh nghịch ngợm.
Dung Gia Thượng liền hứng thú, lật hai lần là mở được hộp.
“Đây là ... kính lục phân?”
Phùng Thế Chân gật đầu: “Các nhà hàng hải trước đây dùng dụng cụ này để tìm kiếm phương vị. Anh từng nói muốn trở thành phi công. Tôi cảm thấy, ở trên bầu trời bay lượn cũng chẳng khác nào chèo thuyền trong biển mây. Gia Thượng, hy vọng một ngày anh có thể tự do theo đuổi ước mơ, trở thành một thuyền trưởng không hề sợ hãi ở vạn trượng phía trên bầu trời.
Kính lục phân bằng đồng nguyên chất nặng trĩu trên tay Dung Gia Thượng, anh cảm nhận được một dòng điện lưu mãnh liệt chạy dọc sống lưng, làm trái tim gần như ngừng đập.
“Tôi...”, Dung Gia Thượng nhìn chăm chú thiếu nữ đang cười đến ôn nhu kia, cảm xúc kịch liệt nảy lên trong lồng ngực, mạnh đến mức muốn nổ tung ra.
“Thế Chân, tôi...”
“Anh hai”. Tiếng gọi phấn khích của Dung Phương Hoa đột ngột xen vào, “Để em giới thiệu một chút, vị này chính là người anh và em từng nhắc đến, tiểu thư Hashimoto. Shiori, đây là anh của ...”.
“A Thượng?”
Biểu tình phiền chán đột nhiên ngừng lại. Dung Gia Thượng chậm rãi xoay người.
Hơi nước thành phố núi Trùng Khánh phảng phất di động quanh chóp mũi, quyện cùng hương mộc lan trên tóc người thiếu nữ. Ánh mặt trời xuyên không qua nổi mây mù ẩm ướt, giọt sương đọng trên lá cỏ trong suốt như pha lê.
Dung Gia Thượng nằm tựa lên tảng đá lớn, nhìn thiếu nữ đang nhảy theo tiếng dương cầm trong phòng học nhạc.
Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu lại, xinh đẹp cười với anh: “Anh còn muốn nhìn trộm em bao lâu đây?”
Thiếu niên mặc quân phục trường quân đội suýt ngã từ trên tảng đá xuống đất. Đây là lần đầu tiên trong đời anh lỡ một nhịp tim.
“Là anh? Thật là anh?”, thiếu nữ lảo đảo tiến lên hai bước, trong mắt tràn ra từng giọt vui sướng. Cô nức nở một tiếng, giống một con chim trắng nhỏ nhào vào lòng Dung Gia Thượng.
Dung Gia Thượng lùi về sau một bước đỡ được cô, thấp giọng nói: “Shiori...”
“Hai người biết nhau sao?” Dung Phương Hoa kinh ngạc.
Dung Gia Thượng đỡ thiếu nữ đang khóc thút thít, có chút mờ mịt nhìn Phùng Thế Chân.
Cô đã bước xuống cầu thang, ánh mắt mang theo tò mò đánh giá Hashimoto Shiori.
Đó là cô gái trẻ có dáng người mảnh khảnh, mái tóc đúng chuẩn một nữ sinh Nhật Bản. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đường nét xinh đẹp, khóc lên như hoa đào gặp mưa, nhu nhược lại đáng thương.
Thiếu nữ ngẩng đầu, từ trong lòng nhìn lên Dung Gia Thượng, đôi mắt ướt át chớp động trong suốt như hồ nước mùa thu.
“Gia Thượng, anh không phải họ Đường sao? Anh như thế nào lại thành anh trai Phương Hoa?”
“Họ Đường?” Dung Phương Hoa nói, “Thì ra là thế. Lúc anh hai đi học ở Trùng Khánh, cha sợ anh ấy không an toàn nên để anh dùng họ của chú họ. Shiori, hai người gặp nhau ở Trùng Khánh?”
Hashimoto Shiori rưng rưng gật đầu: “Còn không phải sao? Phương Hoa, cậu còn nhớ tôi từng kể có chàng trai luôn lén đặt hoa lên bậu cửa sổ không?”
“Chẳng lẽ người đó là anh hai?” Dung Phương Hoa bừng tỉnh, “Trời đất, thật không ngờ anh hai còn biết làm mấy chuyện lãng mạn như vậy!”
Biểu tình trên gương mặt Phùng Thế Chân không thay đổi nhưng ý cười trong ánh mắt đã không còn. Ngực trái Dung Gia Thượng bị một trận co rút đau đớn, theo bản năng đẩy Hashimoto Shiori ra xa.
“A Thượng?” Hashimoto Shiori ngẩn ra, trong mắt thoáng chốc tràn đầy ưu thương. Cô cắn môi cười gượng gạo, “Xin lỗi, lúc này em không nên quấy rầy anh, lại còn khóc nháo”.
“Không đâu”. Dung Gia Thượng vội nói, “Tôi chỉ quá kinh ngạc. Shiori, tình hình của cô bây giờ thế nào?”
Hashimoto Shiori cảm khái nói: “Thật là tạo hóa trêu ngươi. Anh đi không bao lâu, cha liền phái người đón bọn em về nhà, em và anh trai đều khôi phục thân phận. Em cũng muốn tìm anh, lại phát hiện không biết tìm từ đâu. Vốn dĩ cho rằng đời này không thể bỏ lỡ anh, lại không nghĩ đến sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. A Thượng, khi anh đến chào từ biệt đã nói chúng ta có duyên còn gặp lại. Anh nói thực đúng!”
Nhớ lại chuyện cũ thời niên thiếu, thần sắc Dung Gia Thượng dần dần ôn nhu: “Em thoạt nhìn qua cũng không tồi”.
Hashimoto Shiori mặc chiếc váy khiêu vũ màu hồng nhạt nạm ngọc quý giá, không còn là cô nữ sinh nghèo năm đó, nhã nhặn mà nhút nhát, quanh năm chỉ mặc áo sơ mi trắng với váy đen.
“Anh cũng thật tốt”. Hashimoto Shiori uyển chuyển cười, khóe mắt đuôi mày không giấu được vẻ mãn nguyện, “A Thượng, em nằm mơ cũng không tưởng tượng được sẽ cùng anh gặp lại”.
“Như thế nào mọi người đều ở đây?” Theo một tiếng thăm hỏi lười biếng động lòng người, Đỗ Lan Hinh bưng một ly cocktail sắp cạn, khoan thai đi tới.
Ba nữ nhân tạo thành ba góc, vây quanh Dung Gia Thượng, anh nhìn xung quanh, thấp giọng cười, tiếng cười ngập tràn tự giễu.
“Này không phải Phùng tiểu thư sao?” Đỗ Lan Hinh tấm tắc, nhìn từ trên xuống dưới Phùng Thế Chân, “Cô hôm nay thật xinh đẹp, thiếu chút nữa nhìn không ra!”
“Đỗ tiểu thư mới là người kinh diễm lòng người đây”. Phùng Thế Chân khiêm tốn cười nói.
Đỗ Lan Hinh thong dong lướt ánh mắt qua khuôn mặt cứng đờ của Dung Gia Thượng và nụ cười ngượng nghịu của Dung Phương Hoa, cuối cùng chuyển đến trên người Hashimoto Shiori xa lạ.
“Vị này là...”
“Là tam tiểu thư Hashimoto”. Dung Phương Hoa ngượng ngùng đáp.
Đỗ Lan Hinh nhìn đôi mắt Hashimoto đỏ hoe làm như không thấy, nói một tiếng chào hỏi, cũng không hàn huyên nhiều lắm, quay đầu nói với Dung Gia Thượng: “Cha cùng anh hai em tới, bác trai nói chúng ta cùng đi qua đó”.
“Xin lỗi không tiếp em được”. Dung Gia Thượng gật đầu với Hashimoto Shiori, lại nhìn Phùng Thế Chân thật sâu rồi đi theo Đỗ Lan Hinh.
Hashimoto Shiori nhìn Đỗ Lan Hinh khoác tay Dung Gia Thượng, vẻ mặt đột nhiên có chút phức tạp.
Cô gượng cười hỏi Dung Phương Hoa: “Vị tiểu thư kia thật xinh đẹp, còn không biết là ai”.
Dung Phương Hoa xấu hổ đến có chút không dám ngẩng đầu: “Là Đỗ nhị tiểu thư, con gái một chủ ngân hàng giàu có”.
“Cô ấy cùng anh trai cậu cảm tình thật tốt”. Hashimoto Shiori cười tủm tỉm, “Tôi chưa từng nghe anh ấy nói qua, có lẽ lúc trở về Thượng Hải mới gặp mặt?”
“Đúng vậy...” Dung Phương Hoa khó khăn nói, “Bọn họ ... Ừm ... Sau đó ...”
Phùng Thế Chân ở bên cạnh nhìn Dung Phương Hoa khó xử, lại e ngại thân phận không thể nói đỡ giúp vài câu. Cô đồng tình nhìn Dung Phương Hoa một cái, lặng lẽ mà bước đi.
Hashimoto Shiori đều bị sự thu hút trên người Đỗ Lan Hinh kéo đi mất, cũng không chú ý nhiều đến Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân đi trong đám người, ánh mắt tìm kiếm trong nhóm khách.
“Nhìn cái gì vậy?” Bỗng nhiên có người nhanh chóng sờ vào lỗ tai cô. Phùng Thế Chân quay người lại liền thấy Phùng Thế Huân mỉm cười đứng trước mặt.
“Em biết là anh!” Phùng Thế Chân vui vẻ khoác tay anh trai, “Còn đang tìm anh đây. Anh đến từ lúc nào?”
“Trước khi em xuống lầu”. Phùng Thế Huân nhìn em gái từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Váy mới sao?”
“Đẹp không?” Phùng Thế Chân uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người, váy lụa phản chiếu ánh sáng nhu hòa.
“Đẹp”. Phùng Thế Huân nghiêm túc mà nói, “Em gái anh là nữ nhân xinh đẹp nhất!”
“Thực ra là Nhị di thái cho em mượn”. Phùng Thế Chân cười nói, “Thái độ cô ấy sau khi xuất viện thay đổi vô cùng lớn, thậm chí quá nhiệt tình làm em ăn cũng không tiêu. Anh rốt cuộc đã cho cô ấy ăn linh đan diệu dược gì?”
Phùng Thế Huân bỡn cợt cười, “Độc môn bí truyền, không thể nói cho em!”
Phùng Thế Huân cao ráo, đẹp trai, phong thái nhẹ nhàng lịch lãm, ngay cả khi diện tây trang không đắt tiền cũng thu hút ánh nhìn nhiều cô gái. Nhị di thái đối với Phùng Thế Huân là tâm tư không dám cho ai biết, cũng chỉ có thể nhiệt tình với Phùng Thế Chân hơn gấp bội.
“Anh”. Phùng Thế Chân cười đến vui vẻ, “Còn nhớ chúng ta khi còn nhỏ chơi trong sân, nghe nhà bên mở radio đài khiêu vũ không?”
Phùng Thế Huân nhớ tới thời thơ ấu thân mật khăng khít, nụ cười mang theo nỗi nhớ nhẹ nhàng, “Chờ sau này anh hai kiếm được tiền, sẽ mua cho em một chiếc váy khiêu vũ thật đẹp, không cho em đi tìm người khác mượn nữa”.
Mặt trời nghiêng về phía tây, đèn pha lê trong phòng đều đã sáng, chiếu vào đại sảnh chói lóa huy hoàng, lại chiếu đến đám nữ trang, chiếu đến những đồng hồ quả quýt dây vàng lấp lánh. Rượu ngon cùng món ăn thịnh soạn trải dài từ đại sảnh đến bãi cỏ sau nhà, bọn trẻ con vui đùa chạy nhảy.
Champagne bùng một tiếng mở ra đi kèm tiếng hò reo vỗ tay vang dội.
Dàn nhạc diễn tấu một khúc nhạc nhẹ nhàng dễ nghe, tiếng cụng ly thanh thúy, khách nhân tao nhã, nhỏ nhẹ râm ran nói chuyện với nhau.
“Vừa rồi nghiêm túc xem gì vậy?” Phùng Thế Huân hỏi.
“Xem khách khứa”, Phùng Thế Chân nhìn về đại sảnh, “Nhìn xem cùng Dung gia kết giao là những người thế nào?”
Doanh nhân giàu có, minh tinh nổi tiếng, thủ lĩnh bang phái, tướng lĩnh quân phiệt. Còn có đại diện công ty nước ngoài, đại sứ quán và chủ các trang viên phía nam. Tựa hồ nhân vật nổi tiếng toàn Thượng Hải đều tụ tập ở phòng khiêu vũ Dung gia.
Mà Dung Định Khôn đang cùng hai người Nhật nói chuyện, thái độ vô cùng nhiệt tình, thậm chí có phần nịnh nọt.
“Nghe nói Dung Định Khôn gần đây càng chơi càng thân với người Nhật”. Phùng Thế Huân và em gái cùng quan điểm, “Người Nhật Bản có dã tâm không nhỏ, gần đây các hoạt động ở Đông Bắc ngày càng gia tăng. Bản thân Dung Định Khôn cũng là đại độc trùng. Bọn họ ở cùng nhau đúng là rắn chuột một ổ, vật hợp theo loài...”
Phùng Thế Chân nói trong tiềm thức: “Lời này cùng với Dung Gia Thượng từng nói thế nào lại giống nhau vậy chứ?”
“Dung đại công tử lại nói về nhà mình như thế? Đừng đùa”. Phùng Thế Huân không cho là đúng.
Ánh đèn chiếu sáng khán đài, hội trường náo nhiệt dần dần yên tĩnh vì đều biết gia chủ chuẩn bị phát biểu. Dung Gia Thượng vẻ mặt đờ đẫn kéo Đỗ Lan Hinh đã có chút say, bước đến bên phụ huynh hai nhà đang chờ trên sân khấu.
Trong vài giây yên tĩnh, ngoài cửa chợt vọng vào tiếng người làm cao giọng, âm thanh the thé chui vào tai mọi người.
“Ngân hàng Vĩnh Lợi, Mạnh lão bản chúc mừng---”
Phùng Thế Chân nín thở, cánh tay ôm anh trai không khỏi run lên.
Mọi người trong phòng dù quen biết hay không, đều quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, mặc tây trang có áo khoác ngoài, trước mặt bao người mà sải bước đi tới. Anh ta giống như một con báo, thong dong bước vào lãnh địa của con mồi, mang băng giá ngấm vào xương tủy, nháy mắt làm tan biến hơi ấm cả cánh đồng.
Hắn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, không ai chú ý đến khuôn mặt Dung Định Khôn đã chẳng còn tí huyết sắc.
“Em biết hắn?” Phùng Thế Huân nhìn sắc mặt em gái có chút khác thường.
“Làm sao có thể?” Phùng Thế Chân nhàn nhạt nói.
Mạnh Tự An ưu nhã tháo bỏ mũ, lộ ra gương mặt anh tuấn nhưng u ám, ánh mắt lướt qua đám người đang tụ tập trên sân khấu, nhìn thẳng vào gương mặt cứng đờ của Dung Định Khôn. Hắn giống như đang nhe nanh với con mồi, lại ôn hòa có lễ nở nụ cười.
“Dung lão bản, biệt lai vô dạng”.
( Biệt lai vô dạng: bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ? – Nghĩa gốc
Đại ý câu này dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp.)