EDIT: MỘC T M
Phùng Thế Chân đặt một miếng đậu phụ nhồi thịt vào bát và mỉm cười điềm tĩnh: “Ai lại mang một món đồ giá trị liên thành đến cho một cô gia sư gia đình xem?”
“Là tôi hồ đồ quá rồi.” Sư đệ gãi đầu cười “Nghe nói Dung gia lúc trước đang tìm kiếm một con kỳ lân vàng, sau đó phát hiện nó ở tron tay một người Nhật. Dung lão gia nói muốn dùng một bến tàu ở Nam Cương để đổi nó, nhưng người Nhật không chịu.”
Một bạn cùng lớp lập tức phẫn nộ nói: "Bọn Nhật này lập công xưởng khắp nơi, bóc lột công nhân và mua đồ cổ của chúng ta từ chợ đen. Nhiều đồ trong số đó còn là bảo vật quốc gia. Chỉ cần nghĩ rằng những bảo vật quốc gia này lại rơi vào tay người ngoài liền cảm thấy thật đau lòng.”
Sư đệ cười nói: “"Nghe nói người Nhật Hashimoto này cũng là một nhà sưu tập nhỏ có tiếng. Đúng rồi, ông ta cũng sẽ tham dự buổi đấu giá lần này."
Bạn học nữ đề xuất ý kiến đi mua sắm cười nói: "Tôi nghe nói nhà họ Dung và nhà Hashimoto đang bàn chuyện kết hôn, muốn kết hợp Dung đại tiểu thư với cậu chủ Hashimoto. Thế Chân, trước đây cô có nghe gì về chuyện đó chưa?"
Phùng Thế Chân lắc đầu nguầy nguậy, " Có lẽ chuyện này hẳn đã xảy ra sau khi tôi từ chức. Nhưng tôi nghe nói Thiếu gia Hashimoto sức khỏe không được tốt, luôn không ra khỏi nhà.”
“Để làm ra dáng vẻ khỏe mạnh, thì dù bò cũng phải bò ra khỏi nhà thôi.” Bạn học nữ cười, “Dung Địng Khôn bên ngoài thể hiện tình yêu với con gái mình. Tôi thấy bố mẹ tôi đều đang nghị luận về vấn đề này, muốn xem ông ta rốt cuộc có vì việc làm ăn mà gả con gái lớn cho một người Nhật đã bước một nửa chân vào quan tài.”
Dung Địng Khôn là một người có thể lập kế hoạch cẩn thận, dù cho muốn cùng gia đình Hashimoto liên hôn, ông ta cũng sẽ không để con gái lớn quý báu của mình gả cho một tên đàn ông sống không còn được bao lâu nữa. Hơn nữa, Hashimoto Shiori lại còn một lòng một ý muốn đem theo Kim Kỳ Lân gả cho Dung Gia Thượng.
Phùng Thế Chân đột nhiên nhớ ra, Mạnh Tự An đã từng nói chuyện của Hashimoto Shiori nhất định không đơn giản chỉ là một cuộc hôn nhân. Trong gia đình Hashimoto, con trai cả bị bệnh, con trai thứ hai khỏe mạnh, vừa là con lai vừa là vợ lẽ. Phùng Thế Chân tự đặt mình vào vị trí đó nghĩ, nếu cô là Hashimoto Shiori, cô muốn gả cho Dung Gia Thượng, không chỉ là vì tình cảm nhi nữ thường tình, mà còn là lên kế hoạch để Dung gia giúp anh trai ruột mình trở thành người thừa kế của dòng họ Hashimoto.
Nghe giọng điệu của Dung Gia Thượng, Dung Định Khôn đồng ý hợp tác. Ông ta định lên kế hoạch để giải quyết con trai cả của gia đình Hashimoto như thế nào?
““Nghe nói kỳ lân vàng mang theo điềm lành.” Các bạn học còn đang bàn tán, “Người Nhật đó chắc chắn không chịu nhường, là do con trai cả của họ bị bệnh nặng, phải nhờ vào kỳ lân vàng để duy trì chút hơi thở tàn”.
"Thật không biết xấu hổ! Đó là đồ cổ Trung Quốc của chúng ta!"
Phùng Thế Chân đột ngột nhớ ra thứ gì đó. Đại thiếu gia của gia tộc Hashimoto sẽ mang một thân thể ốm yếu tham gia cuộc đấu giá, nếu có điều gì bất trắc xảy ra... Phùng Thế Chân khẽ cử động vai để giảm bớt căng thẳng.
Lòng tham của Dung Định Khôn, đụng vào dã tâm của Hashimoto Shiori sẽ làm cho cuộc đấu giá tưởng chừng như bình thường này đi về đâu? Mà không biết Dung Gia Thượng có biết đến sự việc này, anh ta đóng vai trò gì trong vở diễn này? Chuyện này, cô có thể hiểu rõ ràng, Mạnh Tự An sao lại không hiểu cho được?
Mạnh Tự An có thực sự muốn tìm lại Kim Kỳ Lân, với tính cách của anh ta, làm sao anh ấy có thể bỏ lỡ một cảnh phim tuyệt vời như vậy? Hơn nữa, làm sao mà Mạnh An Tự có thể đứng nhìn người khác diễn một vở kịch náo nhiệt, mà bản thân lại không tham gia diễn một vai?
Dung gia và gia đình Hashimoto là cùng một giuộc với nhau. Nếu như hai bên đánh nhau, tốt nhất là hai con hổ cắn nhau con què con bị thương, đồng quy vu tận!
Nhưng mà….
Giữa cánh đồng âm u, có một khung cửa sổ sáng luôn được thắp sáng trong giấc mơ của Phùng Thế Chân. Người thanh niên dưới ngọn đèn có khuôn mặt tuấn tú, bờ vai rộng. Anh ta sẽ mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn vào khuôn mặt của cô với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Anh trân trọng những mô hình máy bay đó, mặc dù bị mắc kẹt trong một ngôi nhà vô hồn, anh vẫn khao khát được bay lượn trên bầu trời xanh.
Nếu Dung Gia Thượng tham gia vào âm mưu này, cuộc đời trong sạch ban đầu của anh sẽ có một vết nhơ không thể xóa bỏ. Sau bữa ăn, một nhóm bạn đi đến cửa hàng bách hóa, Phùng Thế Chân kiên nhẫn đi cùng. Mọi người chơi đến tối, cùng nhau ăn tối, sau đó đồng loạt giải tán. Phùng Thế Chân ngồi trên xe kéo trở về nhà.
Trên đường về, những ánh đèn neon đầy màu sắc trang trí khắp thành phố lúc về đêm, những cô gái bất chấp thời tiết lạnh giá, mặc áo khoác rộng, để lộ chân chỉ mặc một chiếc tất mỏng đi qua con phố dài nhộn nhịp, thu hút ánh nhìn của những người đàn ông đi làm về buổi đêm. Phía sau khung cửa sổ sáng choang, bóng dáng mờ ảo. Dưới những ánh đèn đường dường như mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình vậy.
Không biết vào giờ phút này Dung Gia Thượng đang làm gì? Là đang lau mô hình máy bay dưới ánh đèn trong phòng ngủ hay là cùng Dung Địng Khôn giao lưu bên bàn rượu ở đâu đó. Phùng Thế Chân nhắm mắt và tự nhủ trong lòng: Phùng Thế Chân mày chính là một cô gái thích lo chuyện bao đồng.
Sau đó cô mở mắt ra, bảo người người đánh xe quay đầu lại, đi về phía căn hộ của Tiêu Bảo Lệ. Cũng may hôm nay Tiêu Bảo Lệ không ra ngoài tiếp rượu, cô ấy đang mặc đồ ngủ đọc tạp chí và nghe máy hát, hơi ngạc nhiên khi thấy Phùng Thế Chân ghé thăm.
“Hôm nay tôi rảnh, muốn rủ cô đi xem phim, sau đó sẽ đến một nhà hàng Quảng Đông ăn khuya.” Phùng Thế Chân cười nói.
Tiêu Bảo Lệ cau mày ngay khi nghe thấy hai từ xem phim, “Quay phim nguyên cả ngày còn không đủ, lại còn phải đi xem nữa? Cô tha cho tôi đi. Nếu cô không có chuyện gì, ngày mai sẽ ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Red House, sau đó sẽ đến dạo ở cửa hàng bách hóa." Phùng Thế Chân ngồi xuống bên cạnh cô, lật xem một tờ tạp chí, và nói, "Tôi vẫn còn một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Sao lại khách sáo như vậy?” Tiêu Bảo Lệ cười hỏi, “Có chuyện gì vậy?
Phùng Thế Chân nói “Cha tôi là một fan hâm mộ của Mai Lan Phương tiên sinh, trước đây khi sức khỏe còn tốt, rất thích đi nghe kịch của ông ấy. Bây giờ gia đình chúng tôi đã chuyển đến Bắc Bình, cha tôi không nỡ rời xa Thượng Hải. Tôi nghĩ, có thể xin giúp ông ấy một tấm ảnh có chữ ký của Mai Lan Phương tiên sinh cũng tốt. Tôi nghe nói rằng sẽ có một cuộc đấu giá từ thiện vào tuần tới, cô sẽ đi cắt băng, Mai tiên sinh cũng sẽ tham dự. Tôi nghĩ, cô có thể nhận tôi làm trợ lý và đưa tôi đến đó không? "
Tiêu Bảo Lệ nghe xong bật cười, “Cô coi tôi là gì hả! Nếu không phải tôi biết cô không thích tham gia tiệc khiêu vũ, hoặc những kiểu tiệc như thế này. Tôi mà biết đã sớm tôi đã đưa cô tham gia bao nhiêu lần rồi. Vì một chút tâm ý này của chú, việc này tôi nhất định sẽ giúp.”
“Đúng vậy” Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau Phùng Thế Chân, “Cô đúng là một người con hiếu thuận”
Phùng Thế Chân không có chút phòng bị nào, sống lưng dựng đứng, một tầng mồ hôi lạnh lập tức chảy ra. Cô quay đầu lại một chút, liền nhìn thấy Mạnh Tự An mặc một chiếc áo ngủ bằng nhung, lộ ra khuôn ngực sắc nét, đang uể oải bước xuống cầu thang. Mới tám giờ tối mà anh ta đã ăn mặc như thế này mà xuất hiện ở căn hộ của Tiêu Bảo Lệ. Những chuyện xảy ra trước đó, Phùng Thế Chân dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra.
Cô đến gặp Tiêu Bảo Lệ để nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng lại không muốn cho Mạnh Tự An biết, lại không lường trước tạo hóa trêu người, dù sao cô cũng tự dâng đến trước mặt Mạnh Tự An. Phùng Thế Chân đỏ mặt, hối hận và khó chịu, cúi đầu không dám nói gì.
Tuy nhiên, Mạnh Tự An phớt lờ biểu cảm của cô, trao cho Tiêu Bảo Lệ một nụ hôn, mắt anh hướng về phía Phùng Thế Chân.
“Lệ Nhi phải đi cùng nam chính thành một cặp, cô đi cùng tôi, thấy thế nào?”
“Cái này được đó!” Tiêu Bảo Lệ mỉm cười và đi dép lê về phía nhà bếp.
Mạnh Tự An cúi xuống tìm kiếm gì đó trên bàn lẫn với nhiều loại mỹ phẩm và sơn móng tay của Tiêu Bảo Lệ. Phùng Thế Chân rất thông minh, ngay lập tức bước tới và rút hộp xì gà từ bên trong ra. Như vô số lần trước, cô cắt điếu xì gà một cách điêu luyện, đưa vào tay Mạnh Tự An đánh một que diêm để châm lửa. Bàn tay còn đang cầm que diêm bị người đàn ông nắm lấy.
Mạnh Tự An hơi nghiêng người và thổi ngọn lửa sắp cháy lên đầu ngón tay cô. Hơi nóng đó còn nóng hơn cả lửa, Phùng Thế Chân thả lỏng ngón tay để que diêm có ngôi sao đỏ rơi trên tấm thảm cashmere mềm mại và đắt tiền dưới chân. Mạnh Tự An nhìn chằm chằm vào Phùng Thế Chân với một nụ cười ranh mãnh.
“Ngày hôm đó ở nhà tôi, tôi đã nói gì với cô, cô nhớ không?”
“Nhớ” Phùng Thế Chân thì thào, “Anh đã bảo tôi không được tự cho mình là thông minh.”
Mạnh Tự An nói “Xem ra năng lực nghe và nhớ của cô không có vấn đề gì, chỉ là không muốn làm theo thôi.”
Phùng Thế Chân hít một hơi thật sâu, “Thất gia, tôi chỉ là không yên tâm…a….”
Mạnh Tự An siết chặt tay cô, ánh mắt giống như con chim ưng đang nhìn con thỏ con vậy. “Không yên tâm về ai? Dung Gia Thượng? Cô cho rằng hắn sẽ xảy ra chuyện gì được?”
“Tôi không biết.” Phùng Thế Chân nói, “Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì hết.”
“Thật đáng tiếc hắn ta lại không nhận tình này của cô” Mạnh Tự An thả tay ra. Phùng Thế Chân vội vàng gập lòng bàn tay và lùi lại nửa bước.
Mạnh Tự An mỉm cười thương hại và dùng đốt ngón tay xoa má cô gái trẻ từ đỏ đến tái nhợt. Anh có thể cảm nhận được sự tức tối và ghê tởm mà Phùng Thế Chân đang đè nén trong lòng, nhưng anh càng ngày càng muốn áp chế cô, muốn trêu chọc xem cô còn có thể làm được gì nữa.
“Nói xong rồi hả.” Tiêu Bảo Lệ bước ra khỏi bếp với ba cốc nước trái cây mới vắt trên đĩa, “"Tôi sợ đã quá muộn để may váy cho Thế Chân” Thật tình cờ là tôi có một chiếc váy mới mà tôi mới gửi hôm qua, cái này Thế Chân có thể mặc. Nhưng mà Thế Chân không có đồ trang sức. Thất Gia, ngài dẫn người ta đến tiệc khiêu vũ, không thể để người ta không có gì mang đúng không?”
Mạnh Tự An nói: "Hãy để nhân viên bán hàng ở Paris Spring gửi đến những mẫu trang sức để các em chọn, có được không?"
“Vậy còn tạm được” Tiêu Bảo Lệ ôm Phùng Thế Chân cười “ Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ làm cho Thế Chân của chúng ta trở nên xinh đẹp, làm cho cô lấy lấn át cả hội trường, để cho Thất gia ngài thể diện, được không?”
Ánh mắt đầy ẩn ý của Mạnh Tự An rơi vào khuôn mặt cứng đờ của Phùng Thế Chân, anh nở một nụ cười nhạt.
“Được đó” anh ta nói bằng tiếng Anh với giọng điệu rùng rợn giống như Mạnh Cứu Thiếu
“Surprise me.” (Cho tôi một sự bất ngờ).