Edit: Thi
Không đúng!
Thanh âm Mạnh Từ An vang bên tai Phùng Thế Chân.
"Sẽ không lâu nữa, tất cả mọi người ở Thượng Hải sẽ biết đến sự tồn tại của nó."
Anh ta có ý gì? Muốn buộc Dung Định Khôn nhận nhi tử sao?
Việc đó thì có ích gì chứ? Chẳng lẽ là muốn có nhiều gia sản hơn. Nhưng gia tộc Mạnh bây giờ cũng hưng thịnh đâu cần một phần của cải thuộc về Dung gia.
Vì vậy, chắc là muốn sử dụng cháu trai của mình để đối phó với Dung Định Khôn.
Nhưng nhìn thái độ của Mạnh Từ An đối với Mạnh Cửu, thì anh vẫn quan tâm đến cậu. Liệu anh ta có vạch trần đứa cháu trai ốm yếu không có khả năng tự bảo vệ mình chỉ để trả thù Dung Định Khôn ? Cuối cùng Mạnh Cửu cũng là máu mủ ruột thịt của chị gái, không lẽ vì hận Dung Định Khôn mà ghét lây luôn đứa cháu trai này?
Phùng Thế Chân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông, tự giễu nói: Dung gia cùng Mạnh gia ân oán, liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ cần dùng đôi mắt thưởng thức Dung gia khi nào lụi bại là được.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng giữa đêm, Phùng Thế Chân vẫn ngủ không yên. Lần đầu tiên cô mơ thấy mình đang đứng trong phòng vẽ tranh, bị Mạnh Cửu điên cuồng ném sơn vào mình. Tuy đã nhiều lần né tránh, những cuối cùng cũng bị ném trúng. Lớp sơn đỏ loang lổ trên người, toát ra mùi hôi thối nồng nặc. Cô nhìn xuống và nhận ra đây thực chất là máu.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Cửu đã biến thành Dung Gia Thượng. Gương mặt thanh tuấn không có một tia huyết sắc, hốc mắt tơ đỏ, âm lãnh mà tràn ngập chán ghét nhìn chằm chằm cô.
"Gia Thượng ..." Trái tim của Phùng Thế Chân đau như bị đào bới.
Dung Gia Thượng đột nhiên giơ tay lên cao, bàn tay rướm máu, kia một khối thịt đang ung dung đập.
Phùng Thế Chân cúi đầu xuống, cô thực sự nhìn thấy một lỗ lớn rỉ máu trên lồng ngực của mình, trái tim đáng lẽ ở bên trong lại bị Dung Gia Thượng nhéo trong lòng bàn tay.
“Trả lại cho em!” Phùng Thế Chân cầu xin, che lại ngực, đau khổ mà cầu Dung Gia Thượng, “Cầu xin anh, đem nó trả lại cho em!”
Dung Gia Thượng nhếch mép, đôi môi cô từng hôn qua lạnh nhạt mở miệng: “Nữ nhân như cô, lòng muốn làm gì? Cô báo thù liền báo thù, còn tới dụ hoặc tôi. Ngụy trang một cô gái thanh thuần sạch sẽ, kỳ thật cũng giống như những người phụ nữ yêu thích sự phù phiếm và đạo đức giả. "
Phùng Thế Chân hướng anh đi đến, khó nhọc tựa như chân trần bước đi trên gai, ngã xuống khi không bước nổi hai bước. Cô đang bò trên mặt đất, nước mắt lăn dài. Cô ghét sự yếu đuối của mình, nhưng không thể làm gì khác, chỉ tiếp tục cố hết sức với tới Dung Gia Thượng.
Nhưng bất luận Phùng Thế Chân có cố gắng như thế, đều dừng lại tại chỗ. Dung Gia Thượng đứng đối diện, tựa hồ chỉ cần nỗ lực một phen là có thể chạm đến, nhưng đoạn khoảng cách lại thành vĩnh viễn không thể vượt qua.
"Làm ơn ..." Phùng Thế Chân từ bỏ lòng tự trọng của mình, cầu xin lòng thương xót, "Đừng hành hạ em nữa."
Dung Gia Thượng nhìn cô chật vật dưới chân với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú mà xa cách đến đau lòng.
"Cô là một con người dối trá, Phùng Thế Chân! Tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa!"
“Không……” Phùng Thế Chân khóc đến run rẫy, biện giải không thành tiếng, “Không phải…… Kỳ thật em…… Em cũng……”
“Thế Chân!”
Như có một tảng băng trên mặt, Phùng Thế Chân đột nhiên bừng tỉnh dậy, há mồm thở dốc.
“Không sao đâu con!” Bà Phùng cởi bỏ khăn che mặt lạnh, thay khăn nóng, lau mồ hôi lạnh trên mặt con gái. “Là ác mộng, tỉnh lại là tốt rồi.
Phùng Thế Huân đứng ở đầu giường, xoa xoa đầu Phùng Thế Chân, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Đang yên đang lành mà lại gặp ác mộng, còn nói nhảm như thế? Em mơ thấy gì vậy?"
“Chuyện trong mơ, em sao nhớ rõ được?” Phùng Thế Chân tiếp nhận khăn lau mặt cho mình, bản thân vẫn còn run rẫy khi nhớ lại từng chi tiết ấy, nhưng trái tim vẫn an toàn trong lồng ngực, đập mạnh. Phùng Thế Chân vỗ ngực thở dài.
Trời đã sáng, Phùng Thế Huân thấy em gái không có việc gì, liền ra cửa đi làm.
Bà Phùng chờ cho con trai đi rồi, thấp giọng hỏi con gái: “Con lại mơ thấy chuyện lúc con còn nhỏ phải không?”
Phùng Thế Chân ngẩn ra một chút, cười nói: “Không phải đâu mẹ.”
Bà Phùng lại có chút bất an, “Con đừng cười. Kỳ thật lần trước, mẹ mơ thấy mẹ ruột của con.”
“Mẹ!” Phùng Thế Chân chấn động, “Mẹ đang nói cái gì?”
Bà Phùng buồn bã nói: “Lúc trước là cha con đi xử lý hậu sự, mẹ không nhìn thấy được hình dáng của mẹ con. Nhưng trong mộng thì người phụ nữ kia, có ba phần giống con hiện giờ, mẹ liền biết bà ấy là mẹ ruột của cô. Bà ấy cúi đầu về hướng mẹ, nói cảm tạ mẹ nuôi lớn con. Bà ấy bà phải đi rồi, về sau không thể ở lại chăm sóc cho con nữa. Mẹ nghĩ bà ấy chắc là muốn đi đầu thai.”
Phùng Thế Chân không biết nên khóc hay cười. Cô tiếp thu trình độ học vấn tiên tiến, không mê tín ma quỷ như cha mẹ, cô chỉ nghe lời mẹ kể như một câu chuyện.
“Sau đó, bà ấy lại nói một câu rất kỳ quái.” Bà Phùng nhíu mày, “Mẹ đến bây giờ còn không hiểu câu đó có ý gì?”
“Bà ấy nói gì vậy?” Phùng Thế Chân bị sự tò mò kích thích.
Bà Phùng nói: “Bà ấy kêu mẹ khuyên con, tránh xa cha con một chút.”
Như có một tia sấm sét lên đỉnh đầu, Phùng Thế Chân cả người cứng đờ. Từ tiệc rượu tối hôm qua đến trong giâc mộng, đều khiến cô kinh sợ. Không ngờ bọn họ đã tỉnh lại rồi, đột nhiên bị giấc mộng của mẹ làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh. Sự việc được Dung Gia Thượng nhắc đến vào tối hôm qua rằng anh đã tìm kiếm xác một đứa trẻ hiện lên trong tâm trí anh, mang theo một luồng không khí lạnh giá nồng nặc, răng cuả Phùng Thế Chân không ngừng va vào nhau.
“Con thấy chuyện này có gì kỳ lạ không?” Bà Phùng nắm lấy tay con gái “Không phải chúng ta luôn tìm cha con sao? Tại sao lại kêu con tránh xa ông ấy?”
“Con cũng không biết.” Phùng Thế Chân giọng nói khô khốc, cả người có chút sững sờ, “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Mấy tháng trước.” Bà Phùng nói, “Lúc đó anh con còn chưa về nước. Nhưng chỉ mơ thấy một lần duy nhất. Mẹ cũng không nói với cha con, sợ ông ta trách mẹ nói chuyện tào lao.”
Phùng Thế Chân cười gượng, “Chỉ dặn dò một câu đó thôi hả mẹ?”
Bà Phùng gật đầu, “Bà ấy nói xong, mẹ tỉnh liền. Ngày đó còn cõng các con đi tha phương cùng bà ấy. Ai nha, dù sao cũng là mẹ ruột của con.”
Bà Phùng bị cô hỏi đến cười rộ lên, duỗi tay bóp nhẹ mũi cô, “Phùng gia nhà ta không nuôi một đứa con gái ngủ nướng như vậy đâu đó!”
Phùng Thế Chân cười hì hì, xuống giường đi rửa mặt.
Kế tiếp mấy ngày trải qua thực sự yên bình. Phùng Thế Chân làm bạn bên cha mẹ phụng dưỡng hiếu đạo, lo liệu việc nhà, Phùng Thế Huân thì ở bệnh viện công tác.
Sau khi Phùng gia bị hỏa hoạn, các bạn cùng lớp của Phùng Thế Chân cũng đã quyên góp và tặng hơn 200 nhân dân tệ cho gia đình cô. Phùng Thế Chân đã viết ra tên từng người một, bây giờ đã có chút dư dả, cô nên trả lại một phần rồi.
Các bạn học đương nhiên không muốn, cười nói: "Chúng tôi đang quyên góp tiền, không phải cho vay tiền. Làm thế nào chúng tôi có thể bắt bạn trả lại?"
Phùng Thế Chân rất biết ơn vì điều đó, nên cô ấy đã mời mọi người ăn gà rán Tảo Gia Độ ở quán Nhĩ Khang nổi tiếng đối diện với Vườn Chiêu Phong.
Trên bàn cơm, một bạn nữ nổi tiếng trong giới hội họa và thư pháp đề nghị: “Sau khi ăn xong, chúng ta đi dạo Paris Spring đi. Em muốn mua một đôi giày da mới. Vào ngày 22 tháng này, ở viện bảo tàng có buổi từ thiện đấu giá, cha em hứa dẫn em đi. Nghe nói Mai Lan Phương tiên sinh cũng sẽ đi!”
“Em nghe nói sẽ có rất nhiều danh nhân. Nói chi xa, minh tinh điện ảnh Tiểu Bảo Lệ sẽ có mặt để cắt băng nữa.” Em của em làm phóng viên ở Tinh Báo còn nói, "Tổng biên tập của em đặc biệt ra lệnh cho hai phóng viên cấp cao. Để họ ngày hôm đó đi phỏng vấn. "
Phùng Thế Chân cười hỏi: "Nó còn chưa được tổ chức, chỉ là nghe đồn như vậy thôi sao?"
Người em đó cho biết: "Đó là buổi quyên góp do cộng đồng di tích văn hóa đặc biệt tổ chức cho các gia đình liệt sĩ tiền tuyến. Một vài di vật văn hóa rất quý sẽ được bán đấu giá tại chỗ. Mấy con sư tử ngọc thời Đường, lọ hoa của Hoàng đế Càn Long nhà Thanh và các lò nung chính thức của nhà Minh. Một số người khá nổi tiếng trong ngành đồ cổ sẽ tham dự. Chị Phùng, chủ cũ của chị Dung Định Khôn cũng có tên trong danh sách. Ông ấy là một trong số những nhà sưu tập giỏi nhất ở thành phố này. Chị đã xem bộ sưu tập của ông ấy khi chị ở đó chưa? "