Tôi thật là muốn tìm một cái hang chui vào cho rồi!
Lúc này vào giờ khắc này, trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ đó.
Lâu Tập Nguyệt nới lỏng cằm tôi ra, tôivội vàng kéo chăn trùm lên, ngay cả đầu cũng bao phủ, mặt nóng đỏ bừngcơ hồ có thể đốt cháy cả chăn cũng được. Lâu Tập Nguyệt thấy thế cười ha ha ôm tôi dậy, cách làn chăn ôm tôi. Cằm hắn gác lên đỉnh đầu tôi, ýcười nồng đậm nói với tôi: “Tiểu Tự, vi sư nói nghiêm túc đó, về saungươi muốn đối với sư phụ…. . .” tôi vội chui ra khỏi chăn, lấy tay checái miệng của hắn lại, trong lòng ngực tim đập thình thịch liên hồi.
Khoảng khắc tiếp theo, tôi rên một tiếng, giống bị bàn ủi nóng chạm phải muốn rụt tay về, lại bị Lâu Tập Nguyệtbất ngờ nắm lấy. Lâu Tập Nguyệt cầm tay tôi chạm vào môi hắn, dùng đầulưỡi lếm dường như rất hờ hững – liếm đầu lòng bàn tay tôi. Cái cảm giác này vô cùng khó chịu, mềm mịn của lưỡi vân vê từng tấc da thịt, nơi nào lướt qua cũng giống như điện chạy khắp toàn thân.
Mặc tôi đỏ gần như có thể phun ra máu được.
Không bao lâu, môi hôn lưu luyến rời khỏi lòng bàn tay di chuyển tới từng đầu ngón tay. Lâu Tập Nguyệt hôn lênnhững ngón tay mảnh khảnh, ngước mắt nhìn về phía tôi, đồng tử đen láysáng rỡ soi rọi khắp nơi khiến tâm người ta hoảng sợ.
Tôi gian nan hít sâu một hơi, giọng nóirun rẩy nói: “Sư phụ, đừng, như thế này.. Diệp. . . . . . a!” Đầu ngóntay bị răng không mạnh cũng chẳng nhẹ cắn một phát, đau đớn rất nhỏ quađi, nhưng ngay cả trái tim cũng bị khoái cảm này khiến cho tê liệt. Tôibỗng nhũn cả người ra, nếu không phải ngồi trên người hắn, chỉ sợ ngaycả chân cũng run rẩy.
Khi tôi không biết làm gì, ngay cả nhìncũng không dám nhìn hắn, Lâu Tập Nguyệt mới ‘tốt bụng’ thả tôi ra. Hắncầm tay tôi, môi hôn lên môi tôi mấy cái: “Tiểu Tự hôm nay nghỉ mộtngày, ngày mai tiếp tục.” Tôi vừa nghe, ngạc nhiên đến nỗi mất hết cảngại ngùng, nhìn hắn hỏi: “Vì sao, sư phụ? Diệp tiểu thư không phải nóinên liên tục ba ngày không gián đoạn sao?” Lâu Tập Nguyệt không đồng ýgì chỉ trả lời: “Có sư phụ ở đây, làm gì có nhiều thứ không nên nhưvậy.”
Nghe hắn nói với giọng điệu như thế chỉbiết đây không phải thương lượng, mà là quyết định. Song, tôi ngẫm lại,chỉ cần Lâu Tập Nguyệt vui vẻ là được rồi, tôi cũng chẳng có gì đáng đểbận tâm. Dù sao, sau khi đau quá cũng sẽ ngất xỉu đi, sớm một ngày hoặclà trễ một ngày cũng không có gì khác nhau. Tôi ngẫm nghĩ, đưa mặt tựavào người Lâu Tập Nguyệt.
Hắn cụp mắt nhìn tôi một lúc lâu, sau đónói: “Tiểu Tự ngủ tiếp thêm lát đi, sư phụ phải đi ra bên ngoài chút.”Tôi lắc lắc đầu, hai tay kéo chăn mền để lại trên giường, chân hướngxuống đất, mở miệng nói: “Sư phụ chờ, Tiểu Tự mang nước lại đây.” Saukhi hai chân chạm đất, lại không bước ra được.
Lâu Tập Nguyệt giữ chặt tay tôi khôngbuông, cười rất ý nhị: “Tiểu Tử của sư phụ thực hiền lành.” Tôi đỏ mặtliếc mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói : “Sư phụ, đừng đùa con nữa.Tiểu Tự đi múc nước.” Lâu Tập Nguyệt không nói thêm gì, cũng không cónhiều lời trêu cợt tôi, buông tay ra, tôi vội vã ra khỏi phòng.
Ăn xong bữa sáng, Lâu Tập Nguyệt mới nói hắn đưa tôi ra ngoài dạo chơi.
Hắn dẫn tôi đi trên con đường nhỏ lên núi hơi vắng vẻ, gió núi từ từ, lay động tay áo hắn, tóc đen bay bay. Tôinhìn hắn ở trước mình phóng khoáng tuyệt trần, trong lòng lén lút vuivẻ.
Bỗng nhiên, Lâu Tập Nguyệt dừng bướcchân, quay người lại hỏi tôi: “Tiểu Tự khát không?” Tôi ngây ngô gậtđầu. Lâu Tập Nguyệt chỉ vào một gốc cây to kết trái nhiều đỏ au cả cây,nói: “Loại quả dại này có thể ăn, nước cũng nhiều.” Tôi mới phản ứngđược, vội nói: “Dạ, Tiểu Tự đi hái”. Vài bước chạy đến dưới tàng cây,vừa định thi triển khinh công nhảy lên mới nhớ tới bản thân mình khôngcòn nội lực. Tôi ngửa đầu nhíu mày, dùng sức kiễng chân duỗi thẳng cánhtay, thế nhưng cây này rất cao, đừng nói trái cây, ngay cả lá cây tôicòn sờ không tới.
Tôi nôn nóng tới mức đổ cả mồ hôi trán,khi này mới thấy một bóng ảnh hờ hững xẹt qua, mơ hồ tựa như làn khóinhẹ nơi cuối chân trời, còn không kịp thấy rõ, Lâu Tập Nguyệt đã nắm hai trái cây đứng trước mặt tôi.
Tôi nói tiếng cám ơn sư phụ, sau đó hơingại ngùng đón nhận một trái, mới vừa đưa lên miệng cắn một miếng cònchưa kip nuốt xuống, bỗng nhiên nghe thấy Lâu Tập Nguyệt chậm rãi nói:“Tiểu Tự hình như cao lên không ít a.” Nói xong, còn ôm lấy tôi, khúatay múa chân trên đỉnh đầu tôi, “Trước kia đến ngực vi sư, bây giờ đãtới cằm.”
“Khụ khụ.” Tôi bị nước trái làm cho sặcnghẹn, ra sức ho khan, Lâu Tập Nguyệt giúp tôi vỗ về sau lưng cho xuôikhí. Một hồi lâu tôi mới có thể nuốt được miếng trái trong miệng xuống,phản bác lại lời hắn: “Sư phụ, không phải Tiểu Tự cao lên, mà là sư phụngười . . . . .” thời gian năm năm, tôi không hề còn là một tiểu nhađầu, mà Lâu Tập Nguyệt cũng không phải là thiếu niên mười bảy tuổi nhưtrước kia nữa.
Lâu Tập Nguyệt nghe tôi nói như vậy, gãigãi cằm nói : “Ừ, về sau Tiểu Tự phải ăn nhiều một chút, để tránh chogiống như lần trước ở suối nước nóng, nước không sâu cũng bị chìm.” Tôibị hắn nhắc tới chuyện túng quẫn trước kia, hơi ngượng ngùng cúi đầu.Lâu Tập Nguyệt vươn tay xoa hai má tôi, lòng ngón tay cái lướt qua môitôi, cảm giác thấy tôi khó chịu run rẩy, mới rụt tay về. Đưa quả dại kia ở trong tay nhét vào tay tôi, Lâu Tập Nguyệt nói: “Hai trái này ngươiđều ăn đi, loại này gọi ‘Quả táo’, đối với việc khôi phục thể lực rất có ích.”
Tâm tôi khẽ rung động, Lâu Tập Nguyệt đưa tôi đi vì chuyện này? Hắn sợ sức khoẻ tôi chịu không nổi. Một cảm giácấm áp không hề có dấu hiệu báo trước lan tràn khắp lồng ngực. Tôi nhàotới ôm lấy hắn, trái cây trong tay rớt ra khỏi tay lăn lóc trên mặt đất cũng mặc kệ, chính là ra sức ôm lấy hắn. Rất hạnh phúc, đến độ có chútkhông chân thật.
“Tiểu Tự ngốc.” Lâu Tập Nguyệt trong đáymắt cười vô cùng dịu dàng, ống tay áo lại vung lên không trung, mộtluồng gió đánh rơi hai quả táo, được hắn đón rơi vào trong tay áo. Khiđem trái cây đưa cho tôi, khoé miệng Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cong lên, tươi cười biến đổi có chút ám muội. Hắn cúi đầu môi để sát vào vàobên tai tôi, giọng điệu nhẹ lại chậm rãi nói ra: “Tiểu Tự không nhận, là muốn sư phụ ‘ đút ’ ngươi sao?” Tôi đỏ mặt tai hồng đón nhận trái cây, từng ngụm từng ngụm cắn xuống ăn hết.
Chờ đến khi tôi nuốt hết thịt trái cây,Lâu Tập Nguyệt cũng chẳng chê tay tôi dính nước trái cây, nắm tay tôiquay về. Khi xuyên qua rừng trúc bên ngoài nhà trúc, tôi kinh ngạc thấymột bóng người quỳ thẳng tắp ở chổ đất trống ngoài rừng, trong lòng hình như còn một người
Tôi khó hiểu nghiêng đầu hỏi Lâu TậpNguyệt: “Sư phụ, bọn họ tới làm gì vậy?” Lâu Tập Nguyệt trả lời: “Hẳn là là cầu y ” Tôi hiểu ra, liền gật đầu: “À. Vậy Diệp tiểu thư đâu, vìsao không thấy nàng đi ra?” Lâu Tập Nguyệt nhìn nhìn tôi, tựa như gióthoảng mây bay hỏi tôi: “Nàng vì sao phải đi ra?” Tôi sửng sốt. Thầythuốc tâm tựa như người cha người mẹ, hành nghề y là cứu giúp không phải sao? Tôi không nghĩ kỹ lại mở miệng nói: “Sư phụ, Diệp tiểu thư khôngphải tốt bụng đã cứu con sao, vậy bọn họ. . . . . .”
Lâu Tập Nguyệt búng ngón tay lên ót tôi,nhíu mày: “Những người đó sống hay chết, vi sư không quan tâm. Về phầnngươi, Tiểu Tự, ngươi cho là Diệp Linh sẽ cứu ngươi vô điều kiện?”
Tôi bị hắn hỏi nghẹn lời, nhất thời cũngkhông nói nên lời, nghĩ lại quan hệ của hắn cùng Diệp Linh, lại cảm thấy rất khó chịu. Lâu Tập Nguyệt nói bọn họ chỉ là “theo như nhu cầu” ,nhưng cái hình ảnh trong rừng trúc ngày đó cũng là ‘yêu cầu’ sao?? Cáinày chôn sâu vào tim giờ cảm giác bỗng nảy lên không thể nào khống chếđược, tôi nói với Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, Diệp tiểu thư muốn điều kiệngì?” Lâu Tập Nguyệt mím môi, sau một lúc nói với tôi: “Không can hệ vớingươi”.
Lại là kiểu này.
Cổ họng tôi có chút đau nói: “Sư phụkhông cần đồng ý điều kiện của Diệp tiểu thư, độc trong người Tiểu Tựkhó giải, chúng ta rời khỏi đây ngay đi.” ánh mắt Lâu Tập Nguyệt trầmxuống “Ngươi có ý gì?” Tôi nghĩ lúc đó tôi nhất định là điên rồi, chonên dưới đáy mắt ẩn chứa đầy tức giận của Lâu Tập Nguyệt, còn dám tranhluận nói: “Tiểu Tự làm mất Tam Sinh hoa, lần trước lại cùng với BạchKhiêm gạt sư phụ chuyện mắt, nên bị phạt.” Nói xong câu đó, lòng tôi đầy phập phồng nhưng tư thế lại rất bình tĩnh.
Đúng, nên bị phạt. Lâu Tập Nguyệt chưatừng mềm lòng với ai? Những thứ chỉ có mình hắn dành cho tôi, tôi cảmthấy chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế. Nhưng hạnh phúc này tới quá nhanh,nhanh đến độ đã treo trái tim tôi ở giữa không trung.
Tôi có thể mặc kệ hắn cùng Diệp Linh cóquan hệ gì, có thể không thèm để ý Tử Yên ở bên người hắn tám năm, nhưng mà, tôi sợ hắn có một ngày bỗng nhiên không hề nói một tiếng chẳng cònđối xử tốt với tôi như thế nữa. Tôi biết, tôi càng trở thành người cólòng tham không đáy. Tôi còn muốn Lâu Tập Nguyệt phải chỉ mỉm cười dịudàng như thế với mình tôi, cái suy nghĩ này khiến cho tôi ngày đêm rơivào trong sợ hãi, cho dù tôi tự ám thị mình đừng nghĩ nhiều, cũng khôngthể cứu vãng được mọi chuyện..
Nếu vẫn phải bị hắn lãng quên bỏ rơi ởgóc nào đó, chỉ lén lút nhìn thấy hắn, thích hắn, tôi sẽ không bất angiống như thế này. Chẳng qua một khi đón nhận được ánh sáng từ hắn, tôikhông chịu đón nhận mảnh đen tối kia nữa.
Nghe tôi nói xong những lời này đó, đôiđồng tử Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi biến đổi liên tục, cuối cùng bình tĩnh.Hắn vươn tay về phía tôi, hơi dùng sức xoa hai má tôi “Tiểu Tự ngốc, chờ ngươi khỏi bệnh hẳn, vi sư thực sự nên hảo hảo phạt ngươi.” Lâu TậpNguyệt khi nói những lời này hơi híp mắt, khoé mắt cong lên, một độ cong hoàn mỹ nhìn rất là tốt.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chândồn dập vang lên hỗn độn. Tôi nhìn về phía ồn ào đó, chỉ thấy người quỳngoài rừng trúc đang chạy nghiêng ngả về phía này, lập tức quỳ gối trước mặt tôi: “Diệp thần y, cầu người, cầu người cứu con gái tôi đi! Cầungười!” Đầu đập bịch bịch liên tục lên mặt đất, chỉ có vài cái đã ráchda, trên trán máu tươi chảy đầm đìa.
Tôi hoảng sợ, vội vàng nâng đỡ phu nhânđó: “Không, không, tôi không phải Diệp thần y bà cần tìm” Vị phu nhânra sức nắm lấy tay tôi, như là nắm lấy hơi thở cuối cùng của con gáimình, nâng lên gương mặt dính máu nhìn tôi. Ánh mắt này, khiến tôi chấnđộng mạnh
“Đi thôi, Tiểu Tự.” Lâu Tập Nguyệt tiếngnói bình tĩnh rơi vào trong tai tôi, tôi hơi sững sờ nhìn về phía hắn,tiếp theo bị hắn lôi kéo tôi ra khỏi bàn tay như gông cùm của vị phunhân kia, dắt tay tôi đi vào sâu trong rừng trúc.
Tôi liên tục quay đầu lại nhìn về phíaphu nhân đó. Bà ta quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt dữ dộinhìn chằm chằm vào tôi, nhiều tình cảm lắm, nhiều mong đợi lắm, lại nhìn đến khi bóng tôi dần biến mất, ánh sáng đó bỗng biến mất, tựa như trống rỗng mất đi hồn phách.
Vành mắt lại sưng. Ngày nào đó, mẹ tôi cũng dùng ánh mắt này nhìn tôi lần cuối, sau đó dùng tay lấy cái thiết che tôi lại
****
Đêm đến, có một cơn mưa nhỏ, không khí trong phòng trở nên ẩm ướt và oi bức.
Tôi ở trong phòng ngồi rất là bất an,cuối cùng cắn răng một cái chạy ra khỏi phòng. Đợi đến khi chạy ra khỏirừng trúc, vị phu nhân đó vẫn quỳ gối như buổi sáng gặp ở nơi đó. Tôihít sâu một hơi, đi đến trước mặt bà bỏ xuống một ít thức ăn trong tay,bảo với bà ấy : “Cô nên đi tìm một người khác đi, Diệp tiểu thư nàng. . . . . .” Nghĩ đến ban ngày tôi đã hỏi qua Diệp Linh, nàng ta trả lời,thực sự khiến tôi khó mở miệng. Diệp Linh híp đôi mắt nhỏ dài liếc nhìntôi, cười tủm tỉm nói ‘Đường cô nương không nỡ sao, có thể tự mình đicứu nha. Sách thuốc của ta rất nhiều, còn có một phòng dược liệu, tuỳ cô sử dụng. Cũng coi như ta tặng cho Lâu giáo chủ một phần ân tình’.
Tôi bị cứng họng đứng tại chổ nói khôngnên lời. Sau đó, tôi mới dần dần hiểu được, Diệp Linh cùng Lâu TậpNguyệt có phần nào đó rất giống, bất kể xa lạ hay quen, chỉ có thể cư xử với ‘ người yêu ’mà thôi.
Phu nhân nghe lời tôi nói, hồi lâu mớichuyển động cổ cứng ngắc nhìn tôi, trong mắt vằn đỏ không hề có thầnthái. Tôi đau lòng nhìn đứa trẻ được nàng ôm chặt trong lòng ngực, mộtbàn tay nhỏ bé vô lực thả rơi trên mặt đất, dĩ nhiên là màu xanh. Tôikìm không được hỏi: “Nó là bị làm sao vậy??” Phu nhân mấp máy môi vàicái, rốt cục phun ra hai chữ: “. . . . . . Cổ độc.” Lời còn chưa dứt, bà ta đã bổ nhào xuống chân tôi, lôi kéo quần áo tôi cầu xin đau khổ: “Cônương, ngoài trừ Diệp thần y, khắp thiên hạ không ai giải loại này cổđộc này được. Cầu cô, cô giúp tôi van cầu thần y đi, cầu nàng cứu giúpcon gái tôi.” Phụ nhân nói xong nằm ở trên mặt đất khóc rống nghẹn ngào.
Lòng tôi như bị cắn xé, ngồi xổm xuống đỡ lấy bà, đầu óc cân nhắc hỏi: “Phu nhân, cô có biết con cô nó trúng cổđôc gì không? Tôi giúp cô đi tìm trong tàng thư của Diệp tiểu thư, cóghi lại biện pháp chữa hay không?” vị phu nhân mắt sáng lên, giống nhưthấy được một đường hy vọng, khẩn cấp nói: “Ô Phong cổ.” Tôi gật gậtđầu, chỉ có thể cúi đầu chạy về gian phòng thuốc kia.
Châm ngọn nến, tôi đem tất cả sách trêngiá có liên quan tới cổ độc đều đem xuống, tìm kiếm từng quyển. Hoa nếnnổ bép bép, ngọn đèn lay động trọng phòng. Khi mắt tôi cũng đã đau không thể nhìn thấy nổi, tầm mắt bỗng mạnh mẽ dừng lại —
“Ô Phong cổ. . . . . .” Tôi vui sướng đọc ra tiếng, nhìn thấy trên trang sách ghi lại phương pháp giải cổ, vộivàng mang tới giấy bút chép lại. Vừa chép gần hết trang giấy, tầm mắt lơ đãng bị bức tranh bên cạnh hấp dẫn lấy. Bức vẽ bằng chu sa, bức tranhvẽ một Huyết Ngọc cầu lung linh..
Tôi bỗng nhiên nhớ lại, ở trong phòng Lâu Tập Nguyệt đã xem qua đồ vật này. Lâu Tập Nguyệt đặt nó vào hộp bí mật…
Tim đập thình thịch nhanh hơn, tôi đangcầm quyển sách kia xem tỉ mỉ. Hoa nến “bép” nổ tung, trong khoảng khắcloé sáng đó, tứ chi tôi lạnh như băng.
“Cô quả thực ở chỗ này.”
Giọng nói người con gái thanh trong bỗngnhiên vang lên. Cả người tôi run lên, sách trong tay đánh rơi xuống đất, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn về phía Diệp Linh đang từ từ đi tới, cổ họng nhưbị cái gì chặn lại, cố gắng lắm mới ra mấy tiếng nói: “Hắn. . . . . .biết không?” Diệp Linh cười cười hỏi lại tôi: “Cô nói xem?”
Đôi mắt tôi khẽ run lên.
Lâu Tập Nguyệt hắn biết rồi
.
***
Gió đánh lên mặt, mang theo chút ánhnắng. Tôi vươn tay đưa gói giấy mỏng trong tay giao cho vị phu nhân đó,bà ta nắm lấy, khóc cười không ngừng, giống như điên rồi dập đầu với tôi “Cám ơn cô, cám ơn cô nương.” Tôi cứng ngắc cong lên khóe miệng, kinhngạc không ngờ mình như thế mà còn cười được, tôi bảo với bà ta: “Không, hẳn phải là tôi cảm ơn cô . . . . .”
Trở vào phòng ngồi chờ chân trời trắngbệch, nắng sớm từng tấc tấc lan tràn vào trong nhà. Tôi nghe thấy cóngười tiếng bước chân mềm nhẹ ở trước cửa, đẩy cửa ra tiến vào, đứng ởbên người tôi.
“Tiểu Tự, đi thôi.”
Một bàn tay như từ ngọc tạc thành đưa tới trước mặt tôi, thon dài trắng nõn. Tôi kinh ngạc nhìn đường chỉ taytrong lòng bàn tay hắn, vô ý thức đặt tay mình vào tay hắn. Lâu TậpNguyệt nắm lấy, lôi kéo tôi đi giữa ánh nắng mặt trời sáng rỡ.
Chói lọi khiến tôi chói mắt. Cho nên có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
Tôi nằm ở trên huyền băng, hàn khí lạnhthấu xương khiến tôi run, Lâu Tập Nguyệt chỉ biết nhìn dịu dàng không hề chớp mắt nhìn tôi.
Nếu, giờ phút này dịu dàng trong đáy mắt hắn là thật, thì tốt biết bao.
Lo gì chia xa là thật, cho dù đau tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Mà mộng đẹp quá mức xa xỉ này, lại vào đêm qua đã hoàn toàn vỡ nát. . . . . .
“Độc Tình cổ, nuôi trong Huyết Ngọc cầu,người trúng cổ này, sẽ không thể kiềm chế được yêu thương một người,thậm chí tính tình thay đổi. Nếu phải giải cổ, cần phải lấy Tam Sinh hoa làm chất dẫn. . . . . .”
Khoảng khắc ngân châm đâm nhập huyệt đạo, nước mắt chảy như đê vỡ.
Tôi rốt cục hiểu được, thái độ Lâu Tập Nguyệt vì sao biến hoá thay đổi lớn như thế.
Cố ý đi Minh Chủ Lâm tìm tôi, diu dànghôn vết thương trên lưng tôi, ra lệnh cho tôi không được cùng Triệu Đanluyện kiếm nếu muốn nó còn sống; còn dịu dàng triền miên hôn môi. Hắnnói với tôi là sư phụ Tiểu Tự, nói sư phụ luyến tiếc, nói muốnmãi mãi ôm tôi không buông tay. . . . . .
Khi Lâu Tập Nguyệt nói xong hay làm này đó, có phải sẽ cảm thấy rằng. . . . . . ghê tởm?
Muốn đẩy ra, nhưng không được – càng ômchặt tôi; trong lòng kháng cự – rồi lại không thể không hôn tôi. Mà tôingay tại này lúc ‘dịu dàng’ làm trời làm đất, làm càn ôm hắn, si mê hônmôi hắn.
“. . . . . . Sư, phụ, sư phụ. . . . . .”
Thân thể giống như bị xé rách làm hai, ngay cả máu cũng mất đi độ ấm
Tôi đau đến lớn tiếng khóc gọi tên hắn,Lâu Tập Nguyệt gắt gao cầm tay tôi, không ngừng nói với tôi, giọng nóidịu dàng dễ nghe như vậy.
Thật muốn đau chết luôn cho rồi.
Vậy không cần suy nghĩ, dịu dàng hay hoảng hốt của hắn là thật hay giả
Không cần suy nghĩ, Lâu Tập Nguyệt cũng không yêu tôi.
Chưa bao giờ yêu.