Được Lâu Tập Nguyệt ôm, tôi nhào vào lồng ngực hắn nghe tiếng tim đập vững vàng từ hắn, giống như hoà cùng mộttiếng tim đập với tôi. Nghĩ lại mấy ngày qua, Lâu Tập Nguyệt cố ý điMinh Chủ Lâm tìm tôi, dịu dàng hôn lên những vết thương trên lưng tôi,ra lệnh cho tôi không được còn có ý nghĩ muốn cùng Triệu Đan luyện kiếm, còn có bên dòng suối kia ôm hôn tôi, hôm nay khẩn trương đến Đổng vương phủ cứu tôi. . . . . .
Tôi có thể coi đó chính là ý ngầm yêu – thích?
Tim đập bình bịch, giống như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Lâu Tập Nguyệt buông lỏng tôi ra mộtchút, trong đáy mắt loé sáng nhìn tôi, bỗng nhiên khẽ cúi đầu dùng răngcắn khẽ lên vành tai, thổi hơi thở vào lỗ tai tôi. Giọng nói hắn mangtheo hơi ấm khiến người ta tâm thần không yên, nói: “Khó trách Tiểu Tựthích vật này.” Tiếng nói vừa dứt, tôi còn chưa thấy rõ lắm, hắn đã giơ lên vật này nọ che lên mặt tôi, sau đó nhìn tôi một lúc lâu, mắt nheolại, trong đó có ánh sáng lấp lánh động lòng người. Cuối cùng, lấy vậtđó đi, Lâu Tập Nguyệt cúi người hôn lên chóp mũi tôi, khẽ cười nói:“Giống, rõ ràng là một con mèo nhỏ.”
Tôi biết mắt tôi rất tròn, thế nhưng cứnói tôi là con mèo nhỏ, tôi cảm thấy rất ngại. Mở miệng đang muốn nóichuyện, lại nhìn thấy hắn cầm vật gì đó trong tay, khó khăn lắm mới dừng lại — thì ra mặt nạ con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm bên người hắn.
Đồng tử run rẩy kịch liệt.
Bên tai vang lên âm thanh hỗn loạn, cànglúc càng lớn, cơ hồ nhồi cả vào đầu óc tôi. Giọng đàn ông phóng khoáng,đó là Trương đại ca, giọng nói non nớt mềm mại, đó là Hổ Tử còn có…..
Toàn thân tôi bỗng nhiên trở nên cứng đờ. Lâu Tập Nguyệt nhận thấy tôi phản ứng khác thường, nâng tay nhẹ nhàngvỗ về mặt tôi, hỏi: “Tiểu Tự còn đang suy nghĩ hộ săn bắn kia?” Tôi rasức cắn môi dưới. Nghĩ chứ, làm sao có thể không nghĩ. Chỉ bởi vì tôi,hại cả nhà Trương đại ca bị hại. Tôi không chạm tới tâm Lâu Tập Nguyệtnhư sắt đá được, làm không được, hối hận cũng không được.
Lâu Tập Nguyệt thấy vẻ mặt tôi thế nàycũng đã hiểu. Hắn hít sâu một tiếng, hai tay vòng qua thắt lưng tôi, bàn tay cách lớp quần áo xoa xoa, xoa đến nỗi lưng tôi đang thẳng cũng mềmnhũn ra
“Tiểu Tự đang trách sư phụ sao?” Lâu TậpNguyệt giọng nói bình thản khiến nghe không ra cảm xúc gì. Tôi nhìnthẳng vào đôi đồng tử đen láy đó, trong lúc này không biết nên nói gì để chống đỡ.
Lâu Tập Nguyệt siết chặt cánh tay, để cho tôi kề sát vào ngực hắn. Hai tay tôi chặn trong ngực hắn, dưới tay lànơi trái tim đập. Tần suất mạnh mẽ này, khiến cho tôi phải mở lời: “Sưphụ, thực ra võ công không phải chỉ để giết người”. Lâu Tập Nguyệt hơihơi nheo mắt, nhìn tôi không dời tầm mắt. Tôi thấy mình trong mắt hắn,khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, giọng nói chuyện càng thấp: “Tựa nhưcon, là vì. . . . . sư phụ.” trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt loé sáng.
“Cho nên?” Hắn hỏi tôi, không có dáng vẻtức giận. Tôi cũng gan lớn hơn chút, cánh tay run rẩy ôm quàng qua cổhắn, dùng giọng điệu nhẹ ngọt ngào ngay cả bản thân mình cũng không nghe thấy: “Cho nên, có một số người, sư phụ cũng không thể . . . . . .không giết được?”
Tôi thấy Lâu Tập Nguyệt không lên tiếng,nghĩ rằng hắn giận, nóng vội mà giải thích: “Nếu có người muốn hại sưphụ, Tiểu Tự tuyệt đối sẽ không tha thứ hắn, cho dù liều mạng cũng sẽgiết chết hắn. Thế nhưng, nhưng mà như Trương. . . .”, “Đường Tự ” LâuTập Nguyệt tiếng nói rõ ràng cắt ngang lời tôi nói, đôi mắt sáng tựa như biển sâu nhìn tôi, dò xét tất cả. Hắn không nhanh không chậm đáp lại:“Nếu mà sư phụ bị người ta làm bị thương chân, hai mắt nhìn không thấycòn bị bỏ rơi trên đường, ngươi có biết sẽ như thế nào không?” Tôi nóinhư đinh đóng cột trả lời: “Con sẽ không tha thứ cho người nọ.” Lâu TậpNguyệt sờ sờ mặt tôi, cười nói ra từng chữ: “Cho nên, bọn họ đều đángchết.”
Tôi hít sâu một hơi. Ngay lúc này, nghethấy Lâu Tập Nguyệt giọng nói dịu dàng: “Là sư phụ của Tiểu Tự, nếu ailàm ngươi bị thương, giống như làm sư phụ bị thương. Đối với những người này, Tiểu Tự còn nhớ sao?” Tôi bỗng nhiên cứng họng không trả lời được. Lâu Tập Nguyệt luôn như vậy ‘cưỡng từ đoạt lý’, thị phi chẳng phân biệt được, nhưng mỗi câu hắn nói, có thể khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Hắn nói – Là sư phụ của Tiểu Tự; hắn nói – sư phụ luyến tiếc; hắn nói – Ta muốn vĩnh viễn ôm Tiểu Tự không buông tay. . . . . .
Đây là yêu, đúng không?
Tôi nhút nhát hỏi chính mình, nhìn gươngmặt tuấn mỹ trước mắt đang mỉm cười, rốt cuộc không dời được tầm mắt.Trong lòng có cái gì như đang từ từ nhồi nhét vào, rồi lại giống như bịđào lấy mất.
***
Hôm sau khi xuất hành, tôi lại hỏi vềBạch Khiêm, Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng buâng quơ đáp lời, nói cậu ta đilàm việc. Tôi bạo gan hỏi tiếp đi đâu vậy, Lâu Tập Nguyệt lạnh lùng liếc xéo tôi một cái, thoáng nhìn khiến tim tôi đập mạnh, ngậm miệng lại.Hắn bảo người hầu dẫn hai con ngựa tới, sau đó ôm tôi ngồi trước người,sau đó giọng điệu đầy ma quỷ hỏi tôi: “Tiểu Tự sợ sư phụ giết Bạch Khiêm rồi?”
Tâm tư của tôi bị hắn nhìn rõ, không nóitiếp gì nữa. Lúc này Lâu Tập Nguyệt ở phía sau tôi, hừ lạnh một tiếngnói: “Nó dám cùng ngươi kết hội gạt ta, tất nhiên là phải chịu phạt.Song, nó còn có chút hữu dụng với ta, cho nên ta sẽ tạm thời giữ lạitính mạng của nó.” Bả vai tôi hơi co rụt lại, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Tuy rằng biết hắn là người bạch tình bạc nghĩa, nhưng tận tainghe hắn nói như thế, vẫn cảm thấy trái tim giá lạnh. Bạch Khiêm theohắn nhiều năm như vậy, hắn không hề niệm tình cũ, tôi đây …
“Tiểu Tự không giống nó.” Lâu Tập Nguyệtgiống như biết thuật đọc nội tâm, tôi vừa mới nghĩ tới đó, hắn đã nóitiếp thêm. Hắn siết chặt tôi vào lòng ngực, nhẹ nhàng nói bên tai tôi:“Tiểu Tự không giống, không giống bất kỳ ai”. Mặt tôi đỏ nhừ như tráitáo, đầu cúi thấp, không dám ngẩnh đầu nhìn hắn, trong lòng có một dòngnước ấm áp chậm rãi chảy qua.
Có thể trở thành người đặc biệt với LâuTập Nguyệt, là mơ ước tha thiết, tôi mong ngóng bao lâu,bây giờ mộng đẹp đã thành sự thật, tôi lại trở thành kẻ lo được lo mất, quý trọng nhiềuthực sự không nên.
Tôi tự nhắc nhở chính mình, hơi nghiêngngười nhào vào lòng Lâu Tập Nguyệt, hai má dán vào trước ngực hắn. LâuTập Nguyệt thoáng cương cứng người, sau nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm tôigiục ngựa lên đường.
Đi vội một đoạn, Lâu Tập Nguyệt cho ngựađi chậm lại, hỏi tôi: “Tiểu Tự không muốn đi?” Tôi sửng sốt, nghĩ hẳn là hắn thấy vẻ mặt tôi hoảng hốt nên hắn mới nghĩ lầm là tôi còn do dự.Lắc lắc đầu, tôi can đảm dùng tay ôm lấy eo hắn, hít hương tươi mátthanh nhã trên người hắn, tâm cũng như say, hơi ngây ngất hỏi hắn: “Sưphụ, Tiểu Tự hỏi người một việc, người đừng giận nha?” Lâu Tập Nguyệtlên tiếng, chờ. Tôi ngẩng mặt, nhìn thẳng vào tầm mắt hắn, cắn cắn môidưới, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày ấy hắn cùng Diệp Linh ôm nhau dây dưa ở trong rừng trúc trước phòng tôi, giọng nói tôi hơi nhỏ lại hỏihắn: “Sư phụ, vậy Diệp tiểu thư thì sao?”
Lâu Tập Nguyệt nhíu mày “Diệp Linh? Nàngta làm sao?” “Không, không có gì.” Tôi thấy hắn không muốn nói, vội vàng lảng tránh, không nói về việc này nữa. Thực ra, tôi hoàn toàn không cótư cách gì để hỏi, Lâu Tập Nguyệt cũng không tự miệng nói với tôi nhữnglời nói ấy. Tôi đối với hắn thì không phải như vậy, nhưng những thứ nàycũng không đại biểu đó là tình yêu.
Thế nhưng lần này Lâu Tập Nguyệt cũngkhông có ý buông tha, hắn nâng cằm tôi lên, đôi đồng tử trong suốt nhưnước nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng điệu có chút mất hứng nói: “Tiểu Tựlại tính toán giấu diếm sư phụ chuyện gì?” Tôi nhất thời nóng nảy,“Không có, con, con chỉ là tò mò, sư phụ đi Lục gia bảo cướp cô dâu, còn đồng ý giúp Diệp tiểu thư hái Tam Sinh hoa, Bạch Khiêm nói nàng làngười sư phụ rất coi trọng, con…. .” Nói mấy câu tôi bị hắn ép bức lạinói năng lộn xộn.
Lâu Tập Nguyệt nghe thấy đồng tử bỗngnhiên lóe ra, khóe miệng cong lên hé ra nụ cười bỡn cợt, mặt để sát lạiđây, cái trán để trên trán tôi cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Tự ghen?” Tôihoảng sợ xua tay liên tục, mặt đỏ tai hồng ngay cả nói cũng nói khôngđược. Trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt hàm ý chọc ghẹo càng nồng đậm, ngồithẳng lưng, giọng điệu tỏ ra hơi thất vọng nói: “Tiểu Tự lại nói dối,không hề giống như trước thẳng thắn thành khẩn đối với sư phụ” “Khôngphải, không phải, sư phụ, con. . . . . .” Tôi cầm lấy vạt áo hắn vộivàng muốn giải thích, nhưng hành động kế tiếp của hắn, ngăn chặn tất cảthanh âm.
Lâu Tập Nguyệt cười khúc khích, cúi đầuhôn lên chóp mũi tôi đã ra chút mồ hôi mỏng, cười đến nỗi mắt mày congthành trăng non, “Tiểu Tự ngốc, sư phụ giúp Diệp Linh là vì để cho nàngta làm một chuyện, hái Tam Sinh hoa cũng là vì chuyện này. Đầu óc củangươi, thật không hiểu đã nghĩ đi đâu rồi.”
Tôi ngốc nghếch ngây ngô nhìn chằm chằmLâu Tập Nguyệt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên tình cảm kịch liệt, giống như giữa biển mênh mông có cánh hoa to lớn đưa tôi lên tận không trung, trong lòng tôi tràn đầy vui mừng, chân tay lại luống cuống.
Tiếng nói run rẩy, tôi lại hỏi hắn mộtcâu: “Sư phụ, người cùng Diệp tiểu thư. . . . ” “Chỉ là theo như nhucầu.” Lâu Tập Nguyệt bình tĩnh lại giọng điệu không thể nghi ngờ gì nữatrả lời tôi.
Khoảng khắc đó, trước mắt như có sươngmù. Tôi ngấn lệ nằm trong lòng ngực hắn, liều mạng ôm chặt hắn. Lần đầutiên cảm thấy hạnh phúc hoá ra ngay tại trong tay tôi, mà tôi chỉ vừamới phát hiện.
Dần dần, thân hình Lâu Tập Nguyệt giốngnhư có chút cứng nhắc, qua hồi lâu tôi nghe thấy hắn nói: “Tiểu Tự,ngươi buông ra chút.” Tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc ngập đầu, làmsao còn cố kỵ được đến này đó, dán chặt trên người hắn làm nũng nhẹnhàng xoay chuyển eo “Sư phụ, chờ con khôi phục võ công, người tiếp tụcdạy con lợi hai hơn nữa, như vậy Tiểu Tự về sau cũng có thể bảo hộngười” Lâu Tập Nguyệt vẻ mặt hơi thay đổi, bât cười, ôm tôi vào ngườithốt ra tiếng : “Tiểu Tự ngốc, quá ngốc” Tôi được hạnh phúc khiến đầungây ngất, vậy là duỗi cánh tay ôm lấy cổ hắn, ngầm nắm lấy tóc dài nhưmưa ở phía sau lưng hắn, cười tươi chưa bao giờ cười được phép làm càngnhư thế.
***
Suốt hai ngày đi đường, tôi cùng Lâu TậpNguyệt cũng tới nơi ở Diệp Linh. Lâu Tập Nguyệt đỡ tôi xuống ngựa, đibăng qua rừng trúc, lập tức đi thẳng tới nhà trúc nhỏ nơi Diệp Linh ở.
Diệp Linh hình như biết chúng tôi sẽ đến, dựa vào cửa ôm cánh tay nhìn về phía hai chúng tôi, khi chạm vào ánhmắt khẽ cười cười nói: “Cô thực sự còn quay lại, chưa thấy người nàoquật cường như nha đầu này” Tôi liếc mắt nhìn Lâu Tập Nguyệt một cái,nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của hắn cùng dáng vẻ cao ráo, lông mi dầydài, mũi cao thẳng, môi mỏng, tất cả sợ hãi trong lòng đều biến mất.
Lòng tôi bình thản đáp lại lời Diệp Linhnói: “Phiền cô, Diệp tiểu thư.” Diệp Linh cất bước đi đến trước mặt tôi, khi đang muốn nói gì với tôi, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nói:“Tiểu Tự, ngươi tiến vào cốc trước, sư phụ cùng nàng có chuyện cần nói.” Tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng trong, đóng cửa phòng lại.
Lâu Tập Nguyệt hình như cố ý đè thấpgiọng nói, hai người nói không tới vài câu, đẩy cửa ra gọi tôi đi rangoài. Hắn nắm tay tôi suốt dọc đường, đi tới trước cửa phòng đến bêngiường huyền băng, tôi hít sâu một hơi, thật vất vả mới quyết tâm buônghắn ra, tay vừa mới định buông phát hiện hắn vẫn như cũ dùng sức nắmchặt.
“Sư phụ?” Tôi khó hiểu gọi hắn một tiếng. Lâu Tập Nguyệt rũ mắt nhìn về phía tôi, dịu dàng nói: “Ba ngày này, sưphụ cùng Tiểu Tự.”
Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi thì thào hỏihắn: “Sư phụ vì sao phải. . . . . .” Diệp Linh chen vào nói: “Sư phụ côsợ cô chống đỡ không được, muốn dùng chân khí giúp cô bảo vệ kinh mạch.” Tôi chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống. Bất chấp còn có người khác ởđây, tôi nhào vào lòng hắn, ra sức ôm chặt hắn.
Lâu Tập Nguyệt sờ sờ của tóc tôi, vuốt ve lưng tôi nói: “Nếu không phải ngươi kiên trì, vi sư sẽ không cho ngươichịu khổ cực thế này”. Tôi vừa khóc vừa cười đáp lời hắn: “Không khổ, có sư phụ ở đây, sẽ không khổ .” Lâu Tập Nguyệt không nói, chính là ômchặt tôi.
Những ngày kế tiếp, tôi gần như đang vượt qua giữa lò luyện ngục. Độc trong cơ thể một khi trừ bỏ, gần như có một sợi tơ xuyên qua xương cùng thịt tôi, từng sợi, rồi lại chậm rãi rútra.
Thế nhưng tôi cảm thấy đó không phảikhông chịu đựng được. Bởi vì Lâu Tập Nguyệt vẫn nắm tay tôi. Trong lòngbàn tay hắn có độ ấm cùng run rẩy, mặc dù tôi đau đến mức sắp ngất đi,vẫn cảm giác được ấm áp rõ rệt như thế.
Chờ đến khi tôi mở to mắt, đầu óc hồn độn ý thức mất giây lát mới từ từ quay về. Tôi hoảng sợ phát hiện bản thânmình đang gối đầu lên cánh tay một người, cả kinh vừa muốn xoay chuyểnthân mình, động tác lại bị đông cứng lại rồi.
Nhìn dưới ánh trăng, người nọ đang ômtôi, có một cảm giác ngọt ngào tự nhiên nảy sinh. Tôi cũng không biết,vẻ mặt Lâu Tập Nguyệt khi ngủ lại tịch mịch cùng bất an đến thế, giốngnhư ánh trăng đã lấy đi hết những tàn nhẫn cùng tà khí trên người hắn.Tôi nhìn hắn không chớp mắt, chậm rãi, từ từ như mê hoặc dần dần đi tớisát môi hắn, khẽ chạm vào môi hắn, nhưng trong chớp mắt tôi bỗng bừngtỉnh.
Tôi đang làm cái gì đây?!
Tôi xấu hổ đến nỗi hai má bỗng nhiên đỏbừng nóng rực. Cũng may Lâu Tập Nguyệt đang ngủ, bằng không tôi. . . . . . Vội vàng dừng lại suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu, thả lỏng thân thểngoan ngoãn hướng nằm sát vào Lâu Tập Nguyệt, tham lam hưởng thụ hết hơi thở cùng độ ấm từ hắn. Tôi nghĩ, nếu thời gian có thể ngừng ngay vàogiờ khắc này, thật là tốt biết bao.
Nhưng vầng thái dương không hiểu đượctình cảm của tôi. Tôi cảm thấy không bao lâu, bầu trời đã sáng, một nhóm nắng sớm len từ ngoài cửa vào trong phòng. Lâu Tập Nguyệt ngủ bênngười, khẽ giật mình rất nhỏ, lông mi dày khẽ rung rẩy tựa như gần tỉnh. Tôi vội vàng giấu mặt vào trong chăn, nhắm mắt giả vờ. Tim đập thìnhthịch, sợ chuyện mình nhìn hắn ngủ bị phát hiện
Lâu Tập Nguyệt cũng giống như không pháthiện, sau khi tỉnh lại nhìn tôi sau một lúc lâu, hắn mới buông ra đứngdậy Tôi nhẹ nhàng thở ra, lại bỗng nhiên nghe thấy giọng nói êm ái dễnghe vang lên: “Tiểu Tự, về sau khi giả bộ ngủ đừng thở hổn hển như thế. Còn có. . . . . .” Một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy cằm tôi, dùng sứcnâng lên, sau đó hai cánh môi đè ép xuống
Đầu óc tôi ‘ầm’ vang lên một tiếng, mơ mơ hồ hồ nghe thấy Lâu Tập Nguyệt cười nói: “Còn có, lần sau lúc muốn hôntrộm, dứt khoát chút.”