Tiếng Lăng Tuệ cười vang và cả tiếng pháo đùng đùng như bị ngăn cách với cô một tầng. Phó Lê không nghe thấy gì cả, cô chỉ có thể nhìn thấy mặt Lăng Nghị.
Mặt mày anh tuấn tú, cái mũi cao thẳng, quai hàm sắc bén, chỉ có lúc nhìn cô anh mới không có sự lạnh lùng, thay vào đó là vẻ dịu dàng và săn sóc.
Giống như, anh có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì.
Phó Lê nhón chân, hôn lên khóe môi Lăng Nghị.
Ở trong mắt anh, cô thấy mặt mình đỏ bừng, và đôi mắt lập lòe ánh sáng.
Phó Lê thấy môi Lăng Nghị khẽ động—
Tiếng pháo ngừng lại, cô nghe anh nói: "Năm mới vui vẻ."...
Cuối cùng, Lăng Nghị cũng không quên kéo Phó Lê đang thẹn thùng đi rửa sạch chân rồi mới để cô về nhà.
Tết thật sự trôi qua quá nhanh, Phó Lê chạy tới lui đến nhà Lăng Nghị, một bên thì ứng phó với các loại họ hàng, chẳng bao lâu đã hết tết rồi.
Trong khoảng thời gian này, hệ thống rất yên tĩnh, nó không tuyên bố nhiệm vụ gì khiến người khác phải khó xử nữa.
Tích phân của nhiệm vụ rửa chân, Phó Lê đã dùng để rút thăm trúng thưởng, rút ra được một phương pháp phối trộn thức ăn chăn nuôi vạn năng, dùng để chăn nuôi gia súc. Phương pháp trên nói, trộn như vậy sẽ nuôi được gia súc có thịt tươi ngon, còn có thể tăng cân nặng, thích hợp chăn nuôi các động vật linh tinh như gà, heo.
Đồ vật của hệ thống, chưa từng có thứ nào không tốt.
Phó Lê rất để tâm đến thức ăn chăn nuôi vạn năng này, thức ăn chăn nuôi đều đều sử dụng những nguyên liệu dễ thấy, chỉ là số lượng điều chế khác nhau, ngoài ra còn bỏ thêm một một loại dược liệu thường thấy.
Đơn giản như vậy là có thể làm ra, không lý nào Phó Lê lại không làm. Thịt ở quán thịt kho là lấy từ xưởng heo, bởi vị mợ Lăng Nghị có giao tình, người của xưởng heo sẽ để lại cho bọn họ một phần thịt, sau đó mới mang phần còn lại đến xưởng chế biến thịt trong huyện.
Tuy có nguồn cung cấp này thì sẽ không có vấn đề gì nữa, nhưng rốt cuộc cũng không phải do mình nắm trong tay. Với lại, cô không chỉ có thể nuôi heo, mà có có thể nuôi gà, nuôi dê, chỉ cần có thể ăn thịt, cô sẽ nuôi hết, đến lúc đó lại nhận thầu thịt của người dân huyện Quảng này.
Phó Lê bừng bừng dã tâm nghĩ, sau đó cô bỗng thở dài. Cô suy nghĩ thì còn được, chứ mà thật sự làm thì... Rất khó khăn.
Phó Lê suy nghĩ thỏa thích nửa ngày, cuối cùng cô nộp phương pháp phối trộn thức ăn chăn nuôi cho Lăng Nghị.
Lăng Nghị không hỏi lai lịch của thứ này, anh suy tư nửa ngày rồi nói: "Được, giao cho anh đi.
Sau hai ngày, Phó Lê mới biết được Lăng Nghị làm gì—
Anh không chỉ muốn làm một cái trại chăn nuôi, mà còn muốn làm một cái nhà máy thức ăn gia súc, nhờ có thao tác của Nam Chí Thừa mà hiện tại bọn họ chỉ cần chờ được phê chuẩn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng dăm ba bữa anh đã thu thập đủ tư liệu, rồi trở về thôn xây dựng.
Phó Lê bị tốc độ của anh làm cho sợ ngây người!
*
Bên này, Lăng Nghị vội vàng làm nhà máy.
Một bên khác, nhà họ Tần ở tỉnh. Thủ trưởng Tần được cấp dưới đưa cho một tờ báo, người đó nói: "Gần đây Lâm Hồng Phi luôn xuất hiện với một nam một nữ trên ảnh, hắn còn cho người giả c.h.ế.t ở trong quán người ta, chuyện này đã được Khổng Thái bên huyện Quảng ép xuống."
Thủ trưởng Tần nhìn hơn năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, mặt mày thâm thúy ánh mắt sắc bén, giờ phút này mày ông nhăn lại, đôi mắt nhìn chằm chằm, người bên cạnh bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Ông nói: "Người như vậy lại dám giả mạo con trai tôi!"
Lúc Lâm Hồng Phi tìm tới cửa nhận người thân, phản ứng đầu tiên của thủ trưởng Tần là kinh ngạc—sao có thể chứ?
Lúc con trai ông hai tuổi, ông và vợ Tịch Y bị bắt tới nông thôn cải tạo, hai người mang theo đứa con bữa nay lo bữa mai, khó khăn vất vả nhường nào mới nuôi nó khôn lớn.