Dáng vẻ rất là miễn cưỡng, sau khi nói xong, dường như trong lòng anh tức giận, nên không chào tạm biệt với Phó Lê đã đẩy xe đạp về nhà.
Phó Lê: ”..."
Cô vẫn không yên tâm nên lặng lẽ đi theo phía sau anh, nhìn anh vào cửa, vào nhà, Phó Lê mới quay trở về.
Sau này cô sẽ không bao giờ để cho Lăng Nghị uống rượu nữa, Phó Lê nghĩ thầm.
Buổi sáng trước đêm giao thừa, Phó Lê cầm lấy chổi quét sân cho có lệ, cô còn quét một đống phân gà đến bên chân Phó Đào vừa mới vào cửa.
Phó Đào vậy mà không nhìn thấy, mặt trắng bệch như quỷ dẫm lên phân gà rồi đi vào nhà, phân gà còn chưa khô cứ thế được cô ta mang theo vào nhà.
Phó Lê thẩm nghĩ, Phó Đào này làm nhiều chuyện xấu nên mắt mù rồi à?
Ngay lập tức, trong nhà truyền đến tiếng mắng chửi kèm theo sự tức giận của Vương Phân Ni: "Con có tật xấu gì vậy! Buổi sáng đi đường không có mắt nhìn à, phân gà cũng mang vào nhà nữa."
Vậy mà Phó Đào không tranh cãi, cổ họng cũng không phát ra một tiếng.
Phó Lê tò mò đi qua nhìn, nó cứ mặc quần áo đó rồi bò lên giường ngủ, sau khi áo bông mở ra, trên cổ nó là một vết bầm thật lớn, trông giống như là... Bị đánh?
Phó Lê lắc đầu, ánh mắt nhìn đàn ông của Phó Đào thật chuẩn—vừa nhìn liền biết là một người đàn ông bạo lực.
Có lẽ là báo ứng, Phó Lê xấu xa nói thâm một câu.
Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng khi nhìn thấy Phó Đào sẽ dọa nó để nó không nói lung tung ở trong thôn, nào ngờ nó lại biến mình thành cái bộ dạng này, đúng là người xấu thì sẽ gặp báo ứng.
Phó Lê có chút vui vẻ, sân cũng không quét nữa, cô quăng chổi xuống rồi đi đến nhà Lăng Nghị.
Nhà Lăng Nghị không có trưởng bối, ăn tết cũng đơn bạc, nhiều thêm một Phó Lê liền náo nhiệt hơn hẳn, lần trước Phó Lê bị trật chân nên không có làm bánh đậu đỏ và bánh đậu xanh, hôm nay cô cũng đã làm bánh đó.
Lăng Tuệ cắn bánh đậu đỏ rồi nhìn Phó Lê làm vằn thắn, cô nhóc nhìn Phó Lê bỏ tiền xu vào sủi cảo tròn vo kia, lát sau chị ấy liên tiếp bỏ tiền xu vào hai mươi cái sủi cảo.
Lăng Tuệ nhìn nhân thịt và củ cải trắng trong sui cao mà chảy nước miếng: "Tết năm trước em và anh có nấu một nồi bánh canh, nhưng mà khó ăn muốn chết."
Phó Lê bật cười, tay nghề nấu ăn của Lăng Nghị đúng là thật không ra làm sao.
Sau khi sủi cảo chín, bốn người hết sức nhiệt tình ăn cơm tất niên. Phó Lê tự mình bao sủi cảo, nên cô biết bên trong cái nào có tiền xu, lúc chia sủi cảo cô cũng cố ý chia.
Kết quả hai mươi cái sủi cảo có tiền xu, thì Lăng Nghị đã ăn mười cái, mười cái còn lại chia đều cho ba người, riêng Lăng Trạch ăn nhiều hơn một cái.
Lăng Tuệ cười cười, nhóc kề tai Lăng Trạch nói nhỏ: "Xem kìa, chị dâu vẫn là thương anh cả nhất, chúc phúc của năm mới toàn cho anh ấy ăn."
Cô nhóc thì thâm nhưng cố tình không nhỏ giọng, Phó Lê nghe được liền đỏ mặt.
Thật sự không phải cô cố ý, cô là theo bản năng làm như vậy... Đến khi cô nhìn thấy mỗi lần Lăng Nghị ăn một cái sủi cảo thì cái đó liền có tiền xu, cô mới hoảng hốt nhớ tới mình đã làm gì.
Lăng Nghị khoái chí cười cười, anh thấy Phó Lê thẹn thùng, nên nói sang chuyện khác: "Hai đứa đốt pháo không?"
"Đốt!" Lăng Tuệ hoan hô một tiếng, sau đó cô nhóc chạy vào trong sân.
Dưới mái hiên gắn thêm bóng đèn, ánh sáng màu vàng lan tỏa khắp sân, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng đốt pháo của người trong thôn.
Nhưng dù sao thứ này cũng hiếm lạ, nên chỉ có một vài nhà đốt để chơi đùa.
Lăng Tuệ câm một que củi còn ít tàn lửa, cô nhóc chạy tới châm lửa làm ngòi pháo nổ.
Phó Lê căng thẳng muốn che hai tai lại, bỗng nhiên hai tai cô nhiều thêm hai bàn tay to lớn nóng bỏng.
Lăng Nghị rũ mắt nhìn cô, anh dịu dàng cười, đôi mắt phát sáng.