Mở đầu câu chuyện xưa của Phó Lê đúng là rất tục, nhưng Nghị vẫn không sao ca mà lắng nghe, ánh mắt anh thăm dò trên gương mặt đỏ ửng của cô, lúc cô kể có hơi gập ghềnh, môi trên và môi dưới chạm vào nhau, từ ngữ nhẹ nhàng bay ra khỏi đôi môi ấy.
Thời gian Phó Lê tạm dừng kể chuyện xưa ngày càng dài, cô xấu hổ đến đỏ hết cả tai.
Lăng Nghị càng nghe càng cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, anh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt dần trở nên sâu xa.
Bỗng nhiên, anh cười nhẹ một tiếng: "Em biết mình đang nói cái gì không?”
Vốn dĩ Phó Lê đã cảm thấy xấu hổ, giờ bị anh nói như vậy cô càng xấu hổ đến mức cả người như bị thiêu cháy, lúng ta lúng túng không nói lời nào, Phó Lê nhẹ cúi xuống dưới.
Lăng Nghị thấy cô gật đầu, anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa dục vọng bốc lên trong lòng, Lăng Nghị cắn răng, thấp giọng nói: "Cố ý câu dẫn anh, hửm?”
Phó Lê hoảng loạn lắc đầu, đều là do cái đầu óc đen tối của hệ thống hại cô.
Hai tay Lăng Nghị nắm lấy bả vai Phó Lê, anh nhìn vào mắt cô, mê hoặc nói: "Tiếp tục kể đi, sau đó thế nào?"
Phó Lê bị anh nhìn bằng ánh mắt ấy, vừa thâm thúy vừa giống như có một mạch nước ngầm đang chuyển động, cả người cô đều bị anh nhìn cho nhũn ra.
Cô theo bản năng kể tiếp chỗ mình dừng lại vừa nấy, từ ngữ trần trụi phát ra từ miệng cô, dường như đều mang theo ý vị thâm sâu.
Lại giống như cô và Lăng Nghị chính là người trong chuyện xưa, bọn họ đang làm cái loại chuyện hoang đường và đáng xấu hổ kia.
Mỗi lần Phó Lê kể một câu, cô sẽ thấy cách tay trên bả vai càng thêm nóng bỏng, hơi thở của người trước mắt cũng dần nóng rực, hơi thở đó như là mang theo dục vọng mà phả vào mặt cô.
Cô cũng không biết chuyện xưa này là kể cho anh nghe, hay là tự đốt lửa mình nữa.
Một chữ cuối cùng nói ra, Phó Lê vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cánh môi đã bị Lăng Nghị hung hăng ngậm lấy.
Anh hôn vừa mạnh bạo vừa dữ dội, lúc môi tách ra, anh mơ hồ nói một câu: "Chuyện xưa này em xem ở đâu, hả?”
Phó Lê không có cách nào trả lời anh vấn đề này, cô chỉ có thể ôm chặt lấy vai Lăng Nghị, tự dâng lên chính mình, ý đồ muốn làm anh quên đi.
Sau đó, anh đúng là đã quên thật.
Cái giá phải trả là sau khi Phó Lê lặng lẽ vào nhà, cô lập tức lấy ra thuốc mỡ vạn năng, rồi bôi lên một vòng trên miệng...
Không bao lâu đôi môi sưng đỏ lại trầy da kia đã khôi phục lại bình thường.
Miệng tốt rồi, Phó Lê lại nhấc góc áo lên, dưới anh đèn lờ mờ của dầu hỏa, bên sườn eo đã bị người đàn ông nắm tới ứ máu. Cô không cảm thấy đau, nhưng mà nhìn hơi đáng sợ, đều là do da cô quá trắng.
Phó Lê dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc mỡ thoa lên, chỉ trong chốc lát m.á.u bầm đã không còn.
Phó Lê đỏ mặt nghĩ, có lẽ lần sau cô nên nhắc nhở anh, nói anh đừng dùng sức như vậy, nếu không rất lãng phí thuốc mỡ.
Việc buôn bán của quán thịt kho trên trấn rất tốt, những người dân trong thôn thường xuyên họp chợ đều nhìn thấy. Vốn dĩ bọn họ không coi trọng chuyện Phó Quý gả con gái cho Lăng Nghị, lúc này lại thay đổi cách nói...
"Có lẽ con gái Phó Quý có tướng vượng phu, nên mới mang đến tài vận cho tên Lăng Nghị kia!"
"Nói đúng lắm, nếu không một tên côn đồ như hắn, sao lại biết nấu thịt kho?"
"Tôi đã sớm nghe rằng tay nghề nấu nướng của Lê Tử rất tốt, bây giờ còn bắt đầu bán cơm, nhất định là tay nghề nấu ăn vô cùng tốt, có phải vậy không Phó Quý?”
Phó Quý đang ngồi xổm dưới tàn cây hút thuốc bị điểm danh, đầu ông không thèm ngẩng mà nói: "Có cái rắm!"