Đến ngày hôm nay, quán thịt kho cũng đã mở cửa được nửa tháng. Lăng Nghị lấy tiền ra, nhét vào tay Phó Lê từng xấp từng xấp tiền mặt, anh hỏi cô: "Có muốn đi đến cửa hàng bách hóa dạo một chút không?”
Phó Lê nhìn tiền, cô vui vẻ đếm một lần, sau đó giơ tay nhỏ lên: "Đi!"
Lần này, trong túi hai người có tiên, nên lúc mua đồ ở cửa hàng bách hóa cũng vô cùng hào phóng.
Lăng Nghị chọn cho Phó Lê một cái áo khoác màu nâu, một đôi giày da nhỏ cùng màu và một cái quần màu đen.
Phó Lê mua cho Lăng Nghị một cái áo bông màu xanh dày nặng, một cái mũ bằng lông cừu có thể bảo vệ lỗ tai, và một đôi bao tay da màu đen.
Mua quần áo xong, Phó Lê cười đến không khép được miệng—cảm giác tiêu tiền quá sung sướng. Sau đó, Lăng Nghị dẫn cô đến một quán ăn, nơi bọn họ chọn là quán cơm Quốc Doanh.
Quán cơm Quốc Doanh ở trấn Thanh Bình này bán đồ ăn rất đắt, đây là lần đầu tiên Phó Lê vào đây.
Sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, Phó Lê cầm lấy thực đơn gọi món ăn... Trong túi có tiền, cô thấy một mâm thịt dê hai khối tiền cũng không đắt.
Trời đang rất lạnh, nên Phó Lê muốn một cái lẩu, hai mâm thịt dê và một ít rau củ quả.
Nước lẩu là nước được nấu với thịt xương đầu, nước dùng rất trong. Trong nồi có đậu hũ, cải trắng, khoai tây viên, miến và cả thịt dê.
Vừa tươi vừa ngon, ăn xong cả người đều ấm lên trông thấy.
Trách không được đắt như vậy, Phó Lê cảm thán một câu.
Lăng Nghị cười giúp cô lau miệng: "Lần sau chúng ta lại tới nữa."
Phó Lê cười cười, cô gật đầu thật mạnh.
Cơm nước xong, Lăng Nghị lái xe đạp chở Phó Lê về nhà. Mấy ngày gần đây, ngày nào anh cũng chở Phó Lê tới cửa hàng bằng xe đạp, buổi tối lại đưa cô trở về.
Chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người đã tới cửa nhà Phó Lê.
Lăng Nghị để xe đạp dựa vào cây táo, anh chà xát hai tay mình, rồi nắm lấy hai tay đã đóng băng của Phó Le để làm cho cô ấm lên: "Trời quá lạnh, hai ngày tới em đừng đến cửa hàng, cứ ở nhà ôn tập đi, hơn nửa giờ tới lui trên đường đi quá cực khổ."
Nói xong, anh lấy tay áp vào mặt Phó Lê, muốn cho mặt cô ấm hơn.
Phó Lê vừa định nói không lạnh, hệ thống trong đầu bất ngờ ngoi lên: "Nhiệm vụ chín, kể một mẩu chuyện xưa cho Lăng Nghị nghe, tích phân khen thưởng khi hoàn thành là 50."
Phó Lê phân ý thức ra nhìn chuyện xưa mà hệ thống nói.
Cô xem xong liền ngẩn cả người, sau đó trên mặt nóng bừng.
Lăng Nghị cảm nhận được nhiệt độ của cô, anh nghĩ tay mình áp vào có tác dụng, nên buông tay cười nói: "Không lạnh nữa phải không."
Phó Lê không nói chuyện, cô bị hệ thống làm cho khiếp sợ đến nỗi tinh thân cũng không phục hồi lại được...
Chỉ sợ đây không phải một hệ thống nhân duyên, mà là một cái hệ thống không phù hợp với trẻ em ấy chứ!
Nó vậy mà bảo cô kể chuyện cười người lớn cho Lăng Nghị nghel
Phó Lê lại nhìn mẩu chuyện xưa của hệ thống lần nữa, trong lòng nhẹ giọng hỏi: "Có thể không kể không?”
Hệ thống: "Không thể, cô không được từ chối nhiệm vụ."
Phó Lê: "..."
Cô đỏ mắt nhìn Lăng Nghị, anh đang trở lại xe đạp lấy đồ vật xuống.
Sau khi lấy đủ rồi, Lăng Nghị đi tới đưa cho Phó Lê: "Em cầm lấy rồi mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói xong, anh quàng khăn cổ bị rớt ra của cô kỹ lại.
Phó Lê khẽ cắn môi, cô nhỏ giọng nói: "Anh Nghị, em kể chuyện xưa cho anh nghe."
Lăng Nghị vừa định nói không cần, anh nhìn vẻ mặt của cô liền hiểu rõ mà cười: "Được thôi, em kể đi."
Cô gái nhỏ luyến tiếc không muốn cho anh về nhà, còn vòng vo nhiều như vậy.
Lăng Nghị chờ Phó Lê kể một câu chuyện giống như trước đây nào là có một ngọn núi, trong ngọn núi một cái chùa... Đại loại là kiểu chuyện xưa như vậy đi.