Thu Lan vừa học được món súp mới, mùi vị khá ngon, cô bèn nghĩ đến việc đem cho bác sĩ Nghiêm nhà mình một phần. Vừa nghĩ xong liền làm, Thu Lan cho súp vào bình giữ nhiệt, một đường tiêu sái đến bệnh viện mà chẳng báo trước với Nghiêm Chuẩn một tiếng nào.
Vốn là muốn đem bất ngờ đến cho anh, nào ngờ giữa đường gặp được bác sĩ Phó.
“Thu Lan?”
Thu Lan ngước mắt lên nhìn Phó Cảnh Minh, một khoảng thời gian không gặp Phó Cảnh Minh dường như đẹp trai hơn nhiều rồi, chỉ là phần tình cảm non nớt lúc trước đối với hắn cũng đã bị cuốn bay không chút dấu vết.
Không còn yêu thích, đơn giản là sự kính trọng đối với một vị bác sĩ tài giỏi.
Thu Lan mỉm cười, bình tĩnh chào Phó Cảnh Minh.
“Bác sĩ Phó, anh vừa xong việc hả?”
Phó Cảnh Minh gỡ kính ra, hai mắt có hơi sụp xuống, dáng vẻ pha lẫn chút mệt mỏi.
“Ừm, vừa phẫu thuật xong, hơn năm tiếng nên có chút mệt. À, sao cô lại đến bệnh viện rồi, không khỏe ở đâu hả?”
Phó Cảnh Minh chưa biết chuyện của Thu Lan cùng Nghiêm Chuẩn, một phần là vì nghiêm Chuẩn chẳng nói với hắn, cái lần Phó Cảnh Minh đưa hộp bánh kia cũng chỉ đoán là Nghiêm Chuẩn muốn ăn bánh ngọt, chẳng có suy nghĩ gì nhiều.
Một phần khác là vì trọng tâm của Phó Cảnh Minh đặt lên hết bệnh án, những chuyện tình cảm râu ria kia, hắn không có thời gian quan tâm đến.
Thu Lan nhớ đến Nghiêm Chuẩn lại ngượng ngùng đỏ mặt, cô lắp bắp
“Không phải, tôi chỉ là…mang đồ đến cho bác sĩ Nghiêm…”
Phó Cảnh Minh cũng chẳng để ý nhiều, hắn gật đầu, mắt lướt qua đồng hồ trên tay, liền muốn tạm biệt Thu Lan.
“Vậy tôi…ấy, tóc cô hình như dính gì ấy?”
Thu Lan nhìn theo hướng tay của Phó Cảnh Minh sờ soạng một lúc chẳng thấy gì, Phó Cảnh minh nhìn Thu Lan quơ quàng loạng xạ, hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Phó Cảnh Minh lại tái phát. Hắn chậc một tiếng, giơ tay ra dứt khoát đem một mảnh lá vụn kia phủi xuống giúp Thu Lan.
Phó Cảnh Minh hơi nghiêng người, khoảng cách cả hai quá gần khiến Thu Lan thấy hơi khó chịu. Trừ Nghiêm Chuẩn ra cô không thích ứng được việc bị người khác áp sát như thế.
Nhưng nghĩ đến bác sĩ Phó chỉ có ý tốt, không có tư tâm gì cả, trong lòng Thu Lan lại cố nhịn. Đến khi vật kia bị lấy ra, Phó Cảnh Minh tự giác lùi xa, trong lòng Thu Lan chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Cám…cám ơn bác sĩ Phó.”
Phó Cảnh Minh xua tay, nhìn thấy giờ trên đồng hồ liền bước chân nhanh hơn.
“Được rồi, tạm biệt cô.”
Thu Lan xoay người nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, không khỏi cảm khái Phó Cảnh Minh làm bác sĩ cũng cực khổ quá đi, nếu đổi lại là Nghiêm Chuẩn vất vả như thế, cô xót cho anh chết mất.
Nghĩ nghĩ một lúc, tâm trí của cô lại rơi vào người Nghiêm Chuẩn, đầu óc lại xuất hiện khuôn mặt vừa lãnh đạm vừa gợn đòn của anh, không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Ngón tay nắm chặt lấy bình giữ nhiệt, cô mang theo khuôn mặt ửng hồng vui vẻ, rảo bước vào trong.
.
“Bác sĩ Nghiêm, bác sĩ Nghiêm anh nhìn gì thế, tài liệu trên tay anh rơi hết rồi.”
Nghiêm Chuẩn thu hồi tầm mắt, trái tim trong ngực nhói lên từng trận, anh chậm chạp ngồi xuống, nhặt lại tài liệu rơi xuống sàn hai tay run rẩy.
Vị y tá nhìn thấy Nghiêm Chuẩn sửng sốt như thế, cũng tò mò ngó mắt qua, nào ngờ nhìn thấy hai bóng người đứng cùng nhau, vô cùng quen mắt.
“Ý, đó không phải là bác sĩ Phó với Thu Lan sao?”
Cô là một trong những người tám chuyện về cô nhóc này vài tháng trước, nên bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ tên của Thu Lan. Cô ta nhìn hai người kia, xoa cằm lầm bầm nói.
“Rõ ràng lần trước mình cảm thấy Thu Lan kia thích bác sĩ Nghiêm mà ta. Không lẽ…lầm rồi, người mà cô ấy thích là bác sĩ Phó.”
Cánh tay Nghiêm Chuẩn cứng đờ, trái tim yếu ớt vì câu nói kia giống như chết lặng.
“Ấy!”
Vị y tá nhìn thấy hai người kia dính sát lại với nhau, cô liền biết chuyện gì sắp xảy ra vội che mắt mình, ngồi sụp xuống cạnh Nghiêm Chuẩn.
Lúc cả hai người ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ cũng đã tách nhau ra.
“Không ngờ nha, thì ra họ là một đôi, còn dám hôn nhau tại nơi này nữa.”
“Hôn?”
“Phải đó, lúc nãy tôi vừa thấy mà.”
Hai người nọ áp sát như vậy, không hôn thì làm gì?
Nghiêm Chuẩn nhìn Phó Cảnh Minh đi xa, Thu Lan vẫn quay đầu lại nhìn, bên môi mang theo nụ cười bẽn lẽn.
Nào có giống lúc ở cùng anh, chỉ ngập tràn căng thẳng cùng rụt rè.
Ngón tay Nghiêm Chuẩn giấu trong tay áo siết chặt, cảm giác đau đớn cùng mỏi mệt cứ thế ùa về tứ chi bách hài. Anh thầm cười giễu trong lòng, tự trách bản thân mình ngu ngốc.
Biết rõ không có kết quả, ấy thế mà vẫn muốn đâm đầu vào.
“Bác sĩ Nghiêm, anh sao thế, anh đợi tôi đi…”
.
Ngày thứ ba không liên lạc được với Nghiêm Chuẩn, Thu Lan bắt đầu sốt ruột rồi.
Cô mở tin nhắn ra, lại nhắn thêm cho Nghiêm Chuẩn một tin.
Nhưng, những dòng chữ kia gửi đi, cứ như kim chìm đáy bể.
“Nghiêm Chuẩn? Sao anh không nghe điện thoại của em?”
“Có phải anh đang bận gì không?”
“Anh khỏe không? Nếu thấy tin nhắn này xong hãy trả lời cho em biết.”
“Có phải em đã làm sai gì không? Anh đừng im lặng như thế, em rất sợ.”
Không có hồi âm, Thu Lan rơi vào trạng thái bực dọc, cô vừa lo cho anh vừa giận anh cứ thể cắt đứt liên lạc với mình, cuối cùng là rơi vào hoang mang.
Thu Lan không biết vì sao đang yên đang lành, hai người ở bên nhau rất hạnh phúc, đùng một cái Nghiêm Chuẩn lại biến mất.