Người xem mắt của Thu Lan lại là Nghiêm Chuẩn.
Chuyện này chẳng hề nằm trong sự liệu của cả hai. Khi cô gọi anh một tiếng, bóng lưng quen thuộc ấy xoay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Sao…sao anh lại ở đây?”
“Xem mắt.”
Nghiêm Chuẩn cố vờ như bình tĩnh, nhưng nếu để ý liền thấy tay cầm ly nước của anh đang run lên vì hồi hộp.
Chỉ tiếc Thu Lan chẳng hề quan tâm, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt chẳng có tí cảm xúc kia, trầm ngâm thật lâu.
Sau đó lại rụt rè hỏi tiếp.
“Anh…là đối tượng xem mắt của tôi hả ?”
Nghiêm Chuẩn lúc này mới nâng mi mắt lên, tia sắc bén đến dọa người làm Thu Lan dịch mông ra ngoài, còn kém nước nghiêng người tránh ánh mắt ăn thịt kia thôi.
“Không được?”
“Không không, chỉ là gặp người quen ở đây, cảm giác hơi lạ.”
Thu Lan cười hề hề hai tiếng, trong lòng bắt đầu đau khổ.
Chuyện xấu hổ lần trước còn chưa xong, bây giờ cô đi xem mắt cũng bị anh ta thấy, thật là chỉ muốn đục lỗ biến xuống đất cho rồi.
Nghiêm Chuẩn thấy cô rụt đầu, một tay không ngừng sờ mũi, lại nhớ đến việc Phó Cảnh Minh nói rõ ràng với anh rằng hắn ta không có ý gì với cô, còn đưa cho anh cái hộp bánh kia, không khỏi cảm thấy nhóc con này vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Nghiêm Chuẩn nhịn không được quan tâm, hỏi.
“Chuyện trước kia, có còn buồn không?”
Thu Lan giật giật mí mắt, cô nhìn bộ dáng mỉm cười của Nghiêm Chuẩn giống như đang cười nhạo chính mình, trong lòng hơi phát hỏa, cô nhanh chóng lắc đầu.
Chuyện qua lâu lắm rồi, cô là con gái của thời đại mới đấy, làm sao có chuyện mãi ở lì với quá khứ mà không tiến về phước trước chớ!
“Vậy, cũng quên Phó Cảnh Minh ?”
Thu Lan cứng người, cứ cảm thấy thái độ của Nghiêm Chuẩn có gì đó quái quái, giống như, giống như là đang dò xét cô vậy.
“Tôi…”
Thu Lan bị cắt ngang, hai mắt nhìn bàn tay của mình được Nghiêm Chuẩn nắm lấy, tròng mắt to tròn mở lớn hết cỡ, ngạc nhiên đến mức quên cả phản kháng mà rụt tay về.
“Vậy bây giờ em có thể tính chuyện yêu đương với tôi được không ?”
Thu Lan bị câu nói kia làm cho sửng sốt, một chút xíu nữa đã la oai oái lên.
Gì thế này? Nước cô còn chưa uống được hớp nào, cơm cũng chưa ăn nốt luôn, còn chưa nói đến việc trò chuyện tìm hiểu. Anh ta một đường đi thẳng vào, hỏi cô, còn nắm tay cô nữa.
Ây, Thu Lan nhìn vàn bàn tay bị nắm kia, muốn giãy ra nhưng bị Nghiêm Chuẩn kìm lại.
Thu Lan mắt to trừng mắt nhỏ với anh, trong lòng đang bắt đầu mắng Nghiêm Chuẩn 8000 câu.
“Thu Lan à, nhân lúc chúng ta đều đang độc thân, vì sao em không chịu thử một chút?”
Sĩ khí của Thu Lan vì một câu này bị đánh cho tan tác, cô ngước mắt đối diện với khuôn mặt kia, cả người như bị đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Chuẩn hút vào.
Giọng nói anh ấm áp, chứa vô vàng chân thành.
Ánh mắt anh rất sáng, đựng cả yêu thương cùng trân trọng.
Thu Lan chẳng hiểu lúc đó mình bị cái gì, cứ chăm chú nhìn anh, sau đó giống như bị người khác thôi miên, ngơ ngơ mà gật đầu đồng ý.
Nụ cười nhạt nơi khóe môi của Nghiêm Chuẩn đậm hơn, bàn tay kia không còn siết lấy tay cô nữa, thay vào đó là mười ngón của họ đan vào nhau.
Thu Lan nhìn Nghiêm Chuẩn đến ngẩng ngơ, tim trong lòng ngực bắt đầu phản chủ, cứ đập thình thịch liên tục.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, cảm giác hai má mình bỗng dưng nóng ran đến kì lạ.
Chậc, không lẽ lại sốt rồi?
.
.Hai người đến với nhau vô cùng thuận lợi, cứ như nước chảy mây trôi. Dù công việc Nghiêm Chuẩn bận rộn, nhưng mỗi tuần đều dành ra ít thời gian dẫn Thu Lan đi chơi công viên hoặc đi ăn, đi xem phim. Thu Lan chìm trong sự ôn nhu bảo bọc của hắn, dù đôi lúc con người này ăn nói khó nghe lắm, có khi còn chọc tức cô nữa, nhưng hành động lại nhẹ nhàng vô cùng.
Tim của Thu Lan cũng bị anh làm cho mềm nhũn.
Nghiêm Chuẩn vừa hoàn thành công việc xong liền gọi điện cho cô theo như thường lệ. Nhưng gọi mãi cũng chẳng thấy ai bắt máy. Nghiêm Chuẩn bực dọc để điện thoại xuống bàn, lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, vừa bắt máy liền giận dỗi nói một hơi.
“Em đang ở đâu, vì sao anh điện em không nghe máy? Có biết anh lo cho em lắm không hả?”
Thu Lan co ro đứng ngay mái hiên của một cửa hàng, hai bên cánh tay của cô đã bị dính mưa ướt đẫm. Cô nhìn trời đen thui một mảng lớn, mưa càng lúc càng nặng hạt, không khỏi buồn rầu một trận.
“Em…đang trú mưa ở đầu đường XX, mưa…mưa lớn quá không nghe thấy, em cũng không về được.”
Nghiêm Chuẩn đi ra ngoài phòng, chỗ bên anh cũng đang mưa lớn, nhưng so với âm thanh xào xạc bên đầu dây kia thì chẳng là gì. Anh liền cả giận, lớn tiếng nói.
“Lúc sáng đã bảo mang theo áo mưa, sao cứ ươn bướng không nghe thế?”
Thu Lan bĩu môi, cô làm sao biết được chiều trời lại mưa lớn đến như thế, rõ ràng lúc sáng còn năng muốn cháy da cháy thịt.
Cô nhìn bộ dáng ướt nhem như con chuột của mình, lại còn bị Nghiêm Chuẩn rầy la một trận, tủi thân trả lời.
“Em…em quên mà.”
Nghiêm Chuẩn thở dài một tiếng, anh xoa xoa trán, không thể nặng lời với cô thêm nữa.
“Đứng yên ở đó cho anh nhờ, anh đến đón em.”
Thu Lan đứng ở chỗ đó trú mưa, từ lúc cúp điện thoại đến lúc thấy xe của Nghiêm Chuẩn chỉ hơn bảy phút. Đoạn đường từ bệnh viện của anh đến đây ít nhất cũng mười lăm phút, anh ấy chạy gấp như thế làm gì, trời mưa đường lại trơn nữa, không thấy nguy hiểm hả?
“Anh, sao anh đến nhanh thế, đường toàn là nước, chạy chậm một chút.”
“Em còn nói nữa hả ? Nhìn cái bộ dáng như sắp bệnh của em kìa.”
Nghiêm Chuẩn sầm mặt, cúi người cài đai an toàn cho cô, anh nhoài người ra phía sau lấy cho cô một cái khăn mới mua, hung dữ nói.
“Mau ngoan ngoãn lau tóc đi.”
Thu Lan cúi đầu lau tóc, một đường được Nghiêm Chuẩn hộ tống về nhà.
“Vào tắm đi, anh đi nấu nước gừng cho em.”
Thu Lan gật đầu, hơn hai mươi phút sau cô một thân khoan khoái ngồi chễm chệ trên sô pha, vừa uống trà gừng ấm bụng, vừa đưa mắt nhìn Nghiêm Chuẩn.
Hai người quen nhau hơn ba tháng rồi, Thu Lan cùng Nghiêm Chuẩn chỉ mới dừng lại ở hôn má cùng nắm tay. Thu Lan chính là kiểu người nhìn thì rất dạn dĩ, nhưng mà đối với người yêu lại là một con thỏ hay nhút nhát, Nghiêm Chuẩn la cô một cái thôi trong lòng cô lại bắt đầu uất ức muốn khóc, chỉ nắm tay một chút thôi cô liền thấy hơi xấu hổ, hôn trên má mà mặt cô đã đỏ bừng, ngượng đến mức muốn trùm chăn làm vỏ ốc để chui vào.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Nghiêm Chuẩn thấy thời gian không còn sớm, anh đứng lên, đi về phía Thu Lan, sau đó ngồi xổm người xuống.
Bàn tay mang theo sự ấm áp sờ lên mái tóc vừa mới sấy khô của Thu Lan, Nghiêm Chuẩn nhẹ giọng.
“Anh về đây.”
Thu Lan uống nước ấm, da thịt trăng trắng ủng hồng lên, cô rụt đầu hơi né tránh, nhẹ giọng.
“Ừm, anh về.”
Nghiêm Chuẩn áp đến, muốn cúi người hôn lên môi Thu Lan, nhưng mà thấy nhóc con hơi run, anh khẽ thở dài một tiếng, chuyển hướng sang một bên má.
“Về nhé.”
Thu Lan nhìn Nghiêm Chuẩn đi rồi, cô nhớ lại bộ dáng co rút của mình, liền ôm gối, đấm ngực giậm chân tức giận.
Thật ra cô cũng muốn Nghiêm Chuẩn hôn môi cùng mình mà, chỉ là…chỉ là ngại quá đi.
Thu Lan đạp hai cái lên sô pha cho đỡ giận, sau đó lại nghĩ, hay là để lần sau vậy.
Lần sau nhất định sẽ hôn được!
Thu Lan không nghĩ đến, một câu lần sau của mình lại kéo dài lâu đến như vậy.
Tận ba năm.