Quỳnh Chi biết Minh Triết chỉ mới tập tành quản lý khách sạn trong khoảng thời gian gần đây thôi, vẫn chưa rành việc hẳn nữa.
Bây giờ ba lại không có ở nhà để giúp đỡ cho anh, cô sợ anh cảm thấy khó khăn mà buông xuống giữa chừng.
Thành ra là, hôm nay cô mới cố tình thức dậy sớm để tự tay nấu mấy món anh thích, xem như là cổ vũ tinh thần cho anh.
Lúc này, Minh Triết bước xuống dưới nhà với một thân tây trang chỉnh tề, rất ra dáng một quý ông trưởng thành.
Tuy giao diện có vẻ trưởng thành là thế, nhưng lại rất thích làm nũng với vợ.
Minh Triết đi lại ôm lấy Quỳnh Chi từ phía sau, chóp mũi cọ cọ lên cổ cô : “Vợ ơi !”
Quỳnh Chi huých nhẹ cùi chỏ vào bụng Minh Triết, rồi nói : "Anh đang làm cái gì vậy ? Em đang nấu ăn, tránh ra !"
Cũng may là lúc nãy cô đã nhờ bé Hân đi mua ít đồ, nếu không, để con bé thấy cảnh tượng này thì cô sẽ mất mặt đến mức không biết tìm chỗ nào để trốn.
Minh Triết vẫn cứ dính chặt vào người cô, không chịu buông ra.
Bàn tay của anh để ở trên eo cô vuốt ve mấy cái, rồi tỏ ra giận dỗi nói : Sáng nay em chưa hôn anh”
Quỳnh Chi không chịu được, liền tức giận hỏi : “ Tối hôm qua anh hôn chưa đủ à ?"
Minh Triết lại tiếp tục nỉ non bên tai cô : “ Chưa đủ.”
Quỳnh Chi xoay người lại, nghiêm giọng cảnh cáo : “ Đi lại bàn ăn ngồi cho đàng hoàng !”
Minh Triết mặc dù không muốn, nhưng lại không dám chọc cho Quỳnh Chi giận, đành buông tay ra đi lại bàn ăn.
Nhưng mới đi được nửa đường, anh đã đột nhiên quay lại hôn một cái chụt lên má của Quỳnh Chi.
Sau đó còn hớn hở nói :“ Hôn được rồi.”
Nói xong mới nhanh chân chạy lại bàn ăn.
Quỳnh Chi bị anh chọc tức đến mức bật cười, cái tên này thật sự càng ngày càng trẻ con, càng ngốc nghếch.
Trong lúc đang ăn sáng, Minh Triết mới chợt nhớ ra một chuyện nên dặn cô trước : “ Trưa nay anh ở lại khách sạn, không về nhà được.”
Quỳnh Chi nghe xong thì gật đầu, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Minh Triết nhìn thấy thái độ bình thản của cô khi nghe tin không có chồng ở nhà thì không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Không biết rốt cuộc là Quỳnh Chi có quan tâm anh không, có nhớ anh không.
Ít phút sau, Quỳnh Chi vu vơ hỏi : “ Vậy anh có muốn em mang bữa trưa đến cho anh không ?”
Cái mặt đang chù ụ của Minh Triết bỗng nhiên tươi tắn hẳn ra, mỉm cười nói : “ Muốn !”
Quỳnh Chi cũng mỉm cười lại, hỏi ý kiến anh : “ Vậy trưa nay anh muốn ăn gì ?”
" Gì cũng được, chỉ cần là của vợ nấu thì đều ngon.
Cái này Quỳnh Chi phải thầm khen ngợi anh, thật sự rất biết cách lấy lòng cô.
Ăn xong bữa sáng thì Minh Triết cũng tạm biệt Quỳnh Chi rồi nhanh chóng đi làm.
Quỳnh Chi ở nhà thì tranh thủ nấu cơm trưa sớm sớm để mang ra khách sạn cho anh.
Gần đến giờ cơm trưa.
Quỳnh Chi cầm theo cà mền mang ra khách sạn cho Minh Triết.
Có lẽ vì Minh Triết đã dặn dò trước với nhân viên khách sạn nên vừa thấy cô thì họ đã dẫn cô vào phòng riêng dành cho giám đốc.
Khi mở cửa bước vào, cô đã không khỏi bất ngờ vì bên trong không chỉ có Minh Triết mà còn có bà nội và một cô gái lạ mặt.
Quỳnh Chi chưa từng gặp qua cô gái ấy trong những bữa tiệc của nhà họ Trần.
Nhìn thấy cô bước vào, Minh Triết liền đứng dậy đi đến vài bước rồi nắm lấy tay cô.
Quỳnh Chi nhìn anh, trong lòng thấp thỏm không yên.
Quỳnh Chi rất sợ bà nội, và Minh Triết cũng biết điều đó.
Anh xoa xoa mu bàn tay của cô, khẽ nói : “ Không sao đâu, bà chỉ đến thăm anh thôi, em qua chào bà một tiếng đi.”
Cô gật đầu, rồi chậm rãi đi theo anh.
Bước đến trước mặt bà, cô mới cúi đầu lễ phép nói : “ Cháu chào bà ạ.”
Bà nội khế “ Ừm” một tiếng, nhưng không nhìn mặt cô.
Sau đó, Minh Triết kéo Quỳnh Chi ngồi xuống bên cạnh anh.