Dạo gần đây, Minh Triết có vẻ khá chăm chỉ trong việc học hỏi cách quản lý khách sạn với ba.
Vì thế, sau một thời gian anh đã thành thạo không ít việc, chẳng còn lóng nga lóng ngóng như những ngày đầu nữa.
Mẹ chồng nhìn thấy Minh Triết đã bắt đầu trưởng thành hơn, không còn ham chơi như ngày trước nữa thì không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Đến tận bây giờ, bà cảm thấy quyết định cưới Quỳnh Chi cho Minh Triết không phải là một sai lầm.
Vì Minh Triết đã có khả năng quản lý được cả chuỗi khách sạn của gia đình, nên ba không cần lo lắng gì nữa.
Thế là, hai bậc phụ huynh liền có dự định nắm tay nhau đi ra nước ngoài du lịch, hâm nóng tình cảm tuổi xế chiều.
Minh Triết đang ngồi ăn cơm mà nghe xong tin ba mẹ sắp đi ra nước ngoài chơi cả tháng mới về thì liền họ sặc sụa.
Mặt mày của anh có chút nhăn nhó nói với mẹ : “ Ba mẹ đi hết rồi mấy cái khách sạn phải làm sao ? Con mới vào làm được có bao lâu đâu, chưa có rành nữa. Sao ba mẹ tự tin mà để cho con tiếp quản nó tận mấy tháng vậy ?”
Mẹ nhìn thẳng con trai bằng ánh mắt không khỏi khinh thường, rồi nói : “ Con trai, từ trước tới giờ con đâu có sợ cái gì đâu, sao tự nhiên bữa nay nhát dữ vậy ? Kêu ở nhà trông coi mấy cái khách sạn để cho ba mẹ đi chơi mà cũng nhăn nhó nữa.”
Minh Triết liền nắm lấy tay Quỳnh Chi đang ngồi bên cạnh, quay sang nói với mẹ : “ Trước là con không sợ, nhưng bây giờ con sợ. Lỡ con làm phá sản nhà mình, vợ con không có tiền xài nữa rồi sao ? Mẹ nhìn đi, bây giờ vậy mà cô ấy vẫn chưa chịu làm đám cưới với con, lỡ như nhà mình phá sản rồi cô ấy bỏ con luôn thì sao ?”
Mẹ chồng nghe thằng con trai yêu dấu nói xong thì dùng tay đỡ trán trong bất lực.
Thật sự, quá bất lực với trình độ dại gái của thằng con trai bà.
Nhà mình phá sản lo cái gì không lo đi lo vợ không có tiền xài nữa.
Mẹ chồng thở dài một hơi rồi nói : “ Con trai, con nghĩ khách sạn nhà mình nói phá sản là phá sản à ?”
Minh Triết lúc này mới nói một câu : “ Ai mà biết được.”
Quỳnh Chi ở bên cạnh nghe màn đối thoại giữa mẹ và Minh Triết thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Minh Triết nghe thấy tiếng cười của Quỳnh Chi thì quay qua nhìn.
Anh hơi nghiêng người nói nhỏ với cô : “ Em cười cái gì ? Anh đang lo cho em đấy."
Minh Triết đưa tay lên bóp mũi cô một cái, giả vờ hung dữ nói : " Còn dám cười nữa ?"
Quỳnh Chi lắc đầu nhưng khoé môi vẫn không nhịn được mà cong lên.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy người chồng chưa cưới của mình vừa trẻ con lại vừa đáng yêu.
Dù vấp phải sự phản đối quyết liệt của thằng con trai, nhưng ba mẹ vẫn nhất định phải đi ra nước ngoài hâm nóng tình cảm cho bằng được.
Ba mẹ đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi.
Sang ngày hôm sau, ba và mẹ đã chuẩn bị đồ đạc, kéo vali ra khỏi nhà.
Trước khi đi, mẹ còn vui vẻ nói : “ Hai đứa ở nhà, ba mẹ đi chơi về sẽ mua quà cho hai đứa.”
Không để hai đứa con nói lời tạm biệt, mẹ đã phấn khởi khoác tay ba lên xe chạy lẹ, như thể sợ còn nán lại thêm một giây phút nào nữa thì sẽ bị thằng con cản lại không cho đi.
Lúc này, Minh Triết mới xoay qua nhìn cô, anh khẽ gọi : “ Quỳnh Chi !”
Quỳnh Chi nhìn anh, hỏi : “ Sao vậy ?”
Minh Triết mỉm cười, nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình : “ Bây giờ nhà này là của hai chúng ta rồi”
Quỳnh Chi chớp chớp đôi mắt, khó hiểu nhìn anh : “ Thì sao ?”
Minh Triết cúi xuống nở nụ cười gian xảo, để trán anh chạm nhẹ vào trán cô, rồi nói : “ Hai chúng ta muốn làm gì cũng được”
Còn chưa dứt câu, Minh Triết đã đẩy Quỳnh Chi ngã xuống ghế sofa ở phòng khách, nhanh chóng áp sát vào cơ thể cô, bắt đầu hôn hít sờ soạng lung tung.
Quỳnh Chi khó khăn lắm mới đẩy anh ra được : “ Anh làm cái gì vậy ? Còn có bé Hân ở dưới bếp kìa.”
Nghe như vậy, Minh Triết dù không vừa ý cũng đành phải nói : “ Được rồi...ngại thì anh với em đi lên phòng.
Nói xong, Minh Triết liền hớn hở bế cô lên phòng, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng vô ích.