Không hiểu sao tên trộm ngày càng trắng trợn hơn, dù đã cố gắng che giấu rất kĩ nhưng tiền của mỗi người trong lớp theo thời gian cứ không cánh mà bay.
Cứ mỗi vụ trộm diễn ra là cả lớp lại nhao nhao hết lên, kiến nghị với cô đủ kiểu. Có thể do quá mệt mỏi, lúc nào gặp tôi cũng thấy trên gương mặt cô Quỳnh có quầng mắt thâm, xung quanh người tỏa ra sát khí nồng nặc. Lâu dần, mọi người cũng biết tự giác im mồm không đề cập đến chuyện này nữa, đi đâu mà mỗi khi nhìn thấy cô ai ai cũng nhanh chóng chạy cách xa 10m.
Giờ ra chơi..
- Tớ không thể chịu nổi nữa! - Ngọc Bích Dương hét to.
Tiếng hét quá to đã lôi kéo được sự chú ý của mọi người trong lớp. Mạc Hồng Thy thấy cô bạn thân của mình đang khó chịu, liền vội vàng lại gần nhỏ nhẹ nói:
- Thôi Dương Dương, dù cậu có tức lên thì cũng không giải quyết được việc gì đâu. Hạ hỏa đi, chắc chắn sẽ có cách giải quyết chuyện này mà.
Ngọc Bích Dương mặt mày nhăn nhó, môi mím chặt lại, bộ dạng buồn thiu. Quay sang nhìn Mạc Hồng Thy một cái, khuôn mặt bỗng trở nên mếu máo, hai tay liền ôm chặt người Mạc Hồng Thy, khóc lóc nói:
- Tớ không chịu đâu. Tớ không chịu đâu..
Tính trẻ con của Ngọc Bích Dương bắt đầu nổi lên, khiến Mạc Hồng Thy không biết nói gì hơn, đành thở dài đứng yên một chỗ không động đậy nghe Ngọc Bích Dương khóc lóc đủ kiểu.
- Có chuyện gì vậy Bích Dương? - Khương Mai Yêu ân cần hỏi han.
Đang gục đầu vào vai Mạc Hồng Thy khóc lóc, nhận thấy có người đang hỏi mình, khuôn mặt nho nhỏ ngẩng lên xem.
- Mai Yêu, tớ vừa bị trộm đồ xong. Khinh khủng nhất đồ bị mất là thứ tớ yêu thích nhất.
- Đó là cái gì vậy?
- Bùa! - Đôi mắt lúc trước đỏ hoe do khóc bỗng chốc sáng rực lên.
- Hả, bùa?
- Đúng vậy! Đó là cái bùa màu hồng mà lần trước Thy Thy đi chùa mang về tặng tớ. - Nói đến đây Ngọc Bích Dương sụt sịt khóc. - Thế mà bây giờ mất rồi.
- Thế à! - Khương Mai Yêu gượng cười. - Như vậy là không tìm được thủ phạm rồi. Cũng may là mình mang ít tiền đi chứ không thì tiếc đứt ruột.
Bạch Yết Uyên đang ôn lại bài phía dưới nhìn thấy sự việc này đang định lại gần bọn họ thì một tiếng cười nói vang lên.
- Phải bắt được tên trộm đấy mới được!
Hi Giang Mộc không biết chui từ đâu ra, bất ngờ nói to. Gương mặt dí sát vô khuôn mặt của Khương Mai Yêu, gần đến mức khoảng cách chỉ đến một ngón tay cái khiến Khương Mai Yêu hoảng sợ đến mức hét lên một tiếng, suýt nữa ngã ra đằng sau.
- Giang.. Mộc.. cậu.. cậu.. - Vẫn công sốc vì bất ngờ, Khương Mai Yêu thở hổn hển nói.
Như không phát hiện ra việc mình vừa làm khiến Khương Mai Yêu hoảng sợ, Hi Giang Mộc như cũ cười hì hì:
- Các cậu nghĩ thử xem, nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy chả khác nào đang nói lớp mình toàn lũ vô dụng, một tên kẻ trộm như này cũng không bắt được. Tớ nói có đúng không lớp trưởng?
Ánh mắt Hi Giang Mộc bỗng nhiên chuyển hướng sang Bạch Yết Uyên, đôi con ngươi hẹp dài hơi nheo lại như ẩn như hiện.
Nghe thấy đề cập tới tên mình, hình như suy nghĩ của cô ấy hơi lưỡng lự một chút nhưng rất nhanh lại mỉm cười trả lời:
- Đúng vậy.
Nghe thấy câu trả lời này, Hi Giang Mộc hài lòng gật đầu, quay sang hô to với mọi người trong lớp:
- Nếu vậy thì chúng ta bắt đầu nghĩ kế hoạch bắt tên trộm thôi.
Bỗng nhiên có người đề cử, ai ai cũng hài lòng gật đầu lại gần chỗ Hi Giang Mộc bàn kế hoạch bắt tên trộm.
Bạch Yết Uyên đang định quay về chỗ ngồi của mình thì Hi Giang Mộc vẫy tay nói:
- Nè Uyên Uyên cậu đang định đi đâu vậy, mau lại đây bàn với mọi người đi chứ, cậu là lớp trưởng mà, không được phép lười đâu đấy.
Mọi người đang cười nói nghe thấy vậy liền chuyển ánh mắt nhìn sang cô ấy.
Bạch Yết Uyên nhận thấy ánh mắt của mọi người, vội nói:
- Ừ, tớ biết rồi.
Mạc Hồng Thy bỗng phát giác được tôi vẫn như cũ ngồi lặng lẽ dưới cuối lớp chăm chú nhìn mọi chuyện liền nói:
- Hắc Thu Phù, cậu cũng mau lại đây đi chứ?
- Ờ. - Tôi lười biếng lên tiếng.
Mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ tôi đều nhìn thấy hết. Tất nhiên tôi không phải kẻ mù mà không thấy lúc lớp trưởng căng thẳng khi nhìn thấy Hi Giang Mộc cùng mọi người bàn kế hoạch.
Tôi cũng hiểu được lí do cô ấy vì sao lại căng thẳng. Có lẽ, đó cũng không hẳn là căng thẳng mà là lo sợ thì hơn.
Hi Giang Mộc! Cô ta đang định làm cái quái gì vậy? Tôi thật sự không hiểu được mục đích thật sự mà cô ta muốn.
Lôi kéo cả lớp vào nghĩ kế hoạch bắt trộm, trong khi ngay từ đầu cô ta đã biết kế hoạch này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thành công!
Đó cũng là sự khởi đầu của sự việc khiến mối quan hệ của tôi và lớp trưởng dần trở nên tồi tệ hơn.
Mai sau khi nghĩ về mọi chuyện xảy ra, trong đầu tôi chỉ có một ước muốn: "Nếu có thể quay ngược lại thời gian, nhất định tôi sẽ giết chết Hi Giang Mộc ngay từ lần đầu tiên gặp."