Cô Quỳnh day day trán, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Chuyện này hiện tại cứ để sau đi. Hiện giờ chưa có chứng cứ nên không thể kết tội được ai cả.
Nói xong, cô bước ra khỏi lớp, trước khi đi cô không quên để lại một câu:
- Các em nên cẩn thận hơn trước, đừng có để đến khi "mất bò mới lo làm chuồng".
"Tuy nói thế nhưng mất rồi mà cô" - Cả lớp thầm nghĩ.
Sau vụ trộm này, ai ai trong lớp cũng đề cao tinh thần cảnh giác. Lớp vừa mới hình thành, chưa xây dựng được tình bạn bao lâu, nỗi ngờ vực dâng cao trong lòng mỗi người đã tạo ra một bức tường vô hình khiến mỗi nụ cười, lời nói, thái độ của mỗi người trong lớp đều đầy sự gượng gạo. Ánh mắt vui tươi ngày trước cũng dần chuyển thành sự liếc mắt nghi ngờ. Những người nhìn không đáng tin lắm đều bị mọi người tránh xa.
Bầu không khí trong lớp càng lúc càng căng thẳng. Và đó chính là tình hình của lớp tôi hiện giờ.
Trên đường đi học về, với khuôn mặt ủ rũ, Bạch Yết Uyên buồn bã thở dài:
- Tớ không hề biết rằng chuyện lại căng đến mức này. Nếu biết thế tớ đã không..
Vừa nghe đến đây tôi vội cắt lời ngay:
- Dù cậu không làm thì mọi chuyện vẫn diễn ra như thường thôi.
- Nhưng..
- Cậu nghĩ thử xem, vụ trộm này rõ ràng là người lớp mình làm. Dù cậu không muốn nói ra thì cậu ta chắc chắn sẽ bị bắt thôi. Cậu không làm gì quá đáng cả, chẳng qua chúng ta chỉ đang đổ thêm dầu vào lửa để mọi chuyện nghiêm trọng hơn nhằm tìm ra lỗ hổng của lớp mình, giúp khắc phục cải thiện lại tình trạng hiện tại mà thôi. Chỉ mới nói một tí mà lớp đã tan rã tới mức này. Thật không thể hiểu nổi bọn nó là loại người gì nữa.
Qua việc này tôi ngày càng ghét bọn nó.
Hôm nay, khi tôi cùng lớp trưởng đi ra mua nước ở máy bán hàng tự động. Khi chuẩn bị đút tiền vào mua đồ bỗng một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay tôi.
- Hắc Thu Phù, có phải mày là người ăn trộm đúng không?
- Hả?
Tôi há hốc mồm nhìn cái người dám vu oan cho tôi. Ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Sơn Long, cậu nên cân nhắc lời của mình trước khi nói. Đừng có ở đấy nói bậy bạ. - Bạch Yết Uyên tức giận nói.
Sơn Long - một thành viên khá là ngỗ nghịch trong lớp. Tên của cậu ta luôn luôn được nằm chễm chễ trên mọi loại sổ phạt của lớp của trường. Với cái tính cách và thành tích học tập be bét đó mà cậu ta vẫn được lên lớp đều đều, mọi hậu quả gây ra đều được xử lí gọn gàng. Nói đến đây chắc ai cũng biết rồi nhỉ, đó chính là cái loại nhà giàu không biết tiếc của, nói hẳn ra thì đây là "con ông cháu cha" nên lúc nào cũng bắt nạt người khác. Ỷ mạnh hiệp yếu là một loại đê hèn nhất từ xưa đến nay.
Cậy mình hơn người ta, có chỗ dựa vững chắc nên định bắt nạt tôi ư? Đừng có hòng!
- Hừ, đây đang nói chuyện bình thường lắm rồi đấy. Cứ để lúc điên lên xem..
- Thì sao! Đồ chết tiệt kia đừng có mà ở đây ăn nói hàm hồ. Chứng cứ đâu mà mày bảo tao là người ăn trộm tiền. - Tôi gắt gỏng nói.
Nghe thấy lời tôi nói, Sơn Long nở một nụ cười khinh thường, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:
- Đừng có giả vờ nữa. Rõ ràng lúc nãy tao nhìn thấy mày lại gần chỗ ngồi của tao liếc liếc cái gì đấy. Bây giờ tiền tao để trong cặp bị mất chỉ có thể là do mày làm thôi.
Càng nghe nó nói tôi lại càng tức. Chỉ có mỗi chuyện đó thôi mà nó đổ cho tôi trộm tiền ngay lập tức.
- Mày bị điên à? Não để làm cảnh hay sao? Lúc đây tao đang tìm cây bút rơi gần đó nên mới làm ra loại hành động này. Còn về vụ mất tiền, rõ ràng cô đã bảo phải cất giữ tiền cẩn thận rồi.. tự làm tự chịu đi. Đừng có làm phiền đến người khác.
- Đừng có viện lí do nữa, rõ ràng là do mày làm. - Sơn Lòng không hề tin. Trong giọng nói chứa đầy vẻ tức giận.
Dù tôi có cố gắng thanh minh giải thích đến cỡ nào thì thằng đó vẫn "sủa" không chịu dừng. Kinh nhất là lúc vụ việc càng ngày càng ầm ĩ, các lớp khác nhìn thấy liền xuân xít vào xem chỉ trỏ các kiểu. Không hiểu tính cách của thằng đó làm từ gì, bị ê mặt đến thế, không những không dừng lại, ngược lại nói càng ngày càng to. Nhìn chẳng khác gì chó dại.
Vụ việc này chỉ dừng khi cô Quỳnh xuống véo tai Sơn Long một cái. Cái véo này chắc đau lắm. Nhìn thấy vẻ mặt đang "sủa" như điên bỗng dưng bị véo, khiến mặt nó đỏ lừ lên vì đau đến nỗi quên nói tiếp. Tất nhiên chuyện sau đó là cô với Sơn Long thẳng tiến lên phòng hiệu trưởng uống nước chè, cảnh cáo tội làm mất trật tự lớp.
À, tôi cũng bị kéo lên cùng luôn.
Từ hôm đó, mỗi khi gặp tôi Sơn Long luôn nhìn chằm chằm với ánh mắt muốn giết người.
Càng nhớ lại càng tức, lúc cãi nhau suýt nữa nó cho tôi ăn một quả đấm ngay chính giữa mặt. Nếu không có lớp trưởng kịp thời gọi cô thì chắc tôi đã bị nó đấm rồi.
Mọi chuyện cứ diễn ra cho đến khi một ngày tôi cảm thấy nghi ngờ. Nó thật sự sẽ mang lại lợi ích hay là chỉ đang dần dần làm tổn thưởng cô ấy.