Còn nhớ lúc tôi nói việc nó đối xử bình thường với tôi chưa? Chỉ được tháng đầu thôi.
Hôm nay làm thế nào đấy trong nhà vắng người, nó liền nhảy tót ngồi lên đùi tôi định hôn môi tôi, may mà tôi né kịp: “Thôi, lo học đi! Đừng bày trò nữa!” Tôi khó chịu gỡ tay nó ra nhưng nó bám chắc vào người tôi hơn như con gấu koala. Tôi thầm kêu trời loay hoay tìm cách thoát thân thì con bé giơ điện thoại ra trước mặt tôi: “Hoặc là ngoan hoặc là thứ này sẽ ở trong điện thoại của hắn.”
Đó là hình nó hôn tôi vài giây trước được nó nhanh tay chụp lại, mà nó chụp khéo ở chỗ nhìn như tôi tự nguyện hôn nó chứ không phải né nó vậy. Và “hắn” ở đây, tôi chẳng cần phải hỏi lại vì số của anh nằm chình ình trên màn hình điện thoại của nó, là L của tôi.
“Làm sao mày biết?” - tôi bắt đầu sợ con bé này.
“Em thấy chị hôn hắn ở xe buýt.” - nó ủ rũ đặt điện thoại xuống bàn rồi lùa tay vào tóc tôi. - “Hẹn hò được bao lâu rồi?”
“Không phải việc của mày!” - tôi đảo mắt. Nó không nói gì, những ngón tay của nó mân mê cúc áo sơ mi của tôi.
“Chị có thể yêu hắn, nhưng không được ngủ với hắn. Vì cơ thể này...” - A ôm tôi. - “...là của em. Trái tim chị tạm thời sẽ thuộc về hắn. Trước sau gì chị sẽ thuộc về em, hoàn toàn.”
Twilight hay tiểu thuyết diễm tình nào đó có câu nói này không ta?
“Đừng lố bịch như thế!” - quả thực nó làm tôi lạnh cả sống lưng. - “Ai có thể yêu kẻ cưỡng ép mình?” - ngay bây giờ tôi muốn xô nó xuống sàn rồi đấm túi bụi vào người nó, vào cái bản mặt không thể trơ trẽn hơn kia. Nhưng nhận thức về hậu quả của cách xử sự bạo lực đó có thể đưa tôi đến đồn cảnh sát, và biết đâu sẽ đuổi thẳng tôi về Trung Quốc, nên tôi kiềm chế được cơn giận dữ của mình.
A im lặng một lúc rồi mới nói một câu làm tôi muốn bật ngửa: “Vì em không biết làm thế nào để chị yêu em...”
“Oh, giờ thì mày đem tình yêu ra làm lá chắn à?” - tôi mỉa mai.
A bối rối thật sự. Mặt con bé đỏ ửng lên làm tôi cũng phải đơ ra một lúc: Nó ngây ngô thật hay giả vờ?
“Em yêu chị từ lúc nào? Lí do duy nhất chị tiếp tục dạy em là vì em đe dọa chị.” - tôi nói tiếp, cố hết sức để giữ giọng nói mình bình thản và có uy với nó. Cách tốt nhất để đối phó với một kẻ bất trị là phải làm cho nó sợ mình. - “Chị thà chết đói ở ngoài đường còn hơn quay về đây.”
Tiểu thư hai mặt đứng phắt dậy: “Nhưng chị đã rất thích?”
Nói đến thế rồi mà nó vẫn không hiểu à? Tôi đang hết sức mất kiên nhẫn với nó nhưng vẫn phải bấm bụng giải thích thêm:
“Vì chị say thôi. Em không hiểu sao? Nếu tối đó chị tỉnh táo như bây giờ sẽ chẳng có chuyện gì giữa chúng ta. Phản ứng của cơ thể chị đối với... những gì em làm với chị là bình thường.”
A bặm môi suy nghĩ gì đó như một đứa trẻ đang tìm cách thuyết phục mẹ nó mua một món đồ chơi.
“Dạy em phần chia động từ đi.” - A ngồi xuống và lật sách ra, như thể đoạn hội thoại vừa rồi chưa từng xuất hiện. Nó chỉ đơn giản là tạm rút lui chứ chưa đầu hàng.
“Hôm nay học đến đây thôi.” - tôi cất sách vào trong túi xách của mình. - “Hôm nay chị có việc nên phải về sớm, hôm sau chị sẽ dạy bù.” - Thật tình tôi chẳng còn tâm trạng đâu dạy học. Khi mắt tôi lướt qua dây thánh giá trên cổ nó, tôi chợt nhớ ra nó theo Đạo.
“Bố mẹ có biết em thích con gái không?” - tôi hỏi. A xoay ghế chống cằm nhìn tôi: “Liên quan gì tới chị?”
Tôi nhún vai: “Chị định báo với họ để họ có kế hoạch dạy dỗ em lại.”
Tiểu thư A bất ngờ nắm chặt cánh tay tôi. Đôi mắt con bé run rẩy vẻ hoảng loạn. Vậy tức là ông bà X vẫn chưa biết. Tôi mừng thầm trong lòng, vậy là có cách thoát kiếp nạn này rồi!
“Làm ơn đừng...” - A hạ giọng xuống nhỏ xíu chỉ vừa đủ cho tôi nghe. Đây là lần đầu tiên con bé hạ mình cầu xin tôi.
“Em có thể cặp kè trong bí mật với bất cứ đứa con gái nào em thích mà không phải chị.” - tôi hất tay nó ra khỏi mình. Tôi thở phào trong lòng vì A chắc chắn sẽ không dám gửi tấm hình hôn hít vừa này vì nó cũng là nhân vật chính trong đó. - “Em xinh xắn, giàu có, nổi tiếng, sẽ có nhiều cô gái dành cho em.”
“Vậy á?” - môi nó nhếch lên. - “Thế chị có biết là ở trường em chỉ có mỗi một con bạn thân vì bọn con gái còn lại đều ghét em?”
“Sao lại thế?” - Tôi hơi ngạc nhiên vì điều này, cứ ngỡ người như nó ở trường thiếu gì bạn bè. A cắn môi nhìn tôi cười:
“Vì khi em gặp một cô gái nào đó cùng trường hợp gu em, em định tán tỉnh quyến rũ họ thì kết quả em nhận lại là bạn trai của cô ta sẽ bỏ cô ta để chạy theo em. Tám lần rồi đấy!”
Ok, thế này thì... nhọ thiệt. Như pháo được châm ngòi, A đứng dậy bùng nổ một tràng dài với đủ thứ từ ngữ lẽ ra không được phép nói ra trong căn nhà gia giáo này:
“Chị có biết ở trường chúng nó gọi em là gì không? “Con phò cướp bồ” đấy! Đờ mờ bọn gái, bà việc mẹ gì cướp bồ chúng mày! Là bạn trai của chúng mày là đồ ngựa đực động dục lại còn bắt sai tín hiệu nên mới bỏ chúng mày đấy chứ! Mà thế đách nào chúng mày lại quay sang thù bà? Lạy Chúa, chị có biết là lúc ở trường em chỉ muốn giật míc của ông hiệu trưởng đầu hói đế hét vào loa trường rằng: “Valentina Xavier này là gái đồng tính, là gái đồng tính đấy nghe chưa! Bọn con trai dẹp ngay cái trò gửi thư quà cáp vào tủ đồ của tao, chúng mày làm tao nổi hết cả da gà mỗi lần mở tủ đồ! Còn bọn con gái thì thôi ghét tao vô lý đi! Tao yêu chúng mày! Tại sao chúng mày cứ phải ghét tao hả? Chỉ vì một thằng có con cu to hơn cái đầu à? Vô lý vừa phải thôi! Fuck all of you, fuck theo nghĩa giao hợp với bọn gái, và fuck theo nghĩa chửi với bọn trai!“. Đúng đấy, Tuệ Anh, đừng ngạc nhiên như thế! Chị có biết là em khao khát làm cái điều chết tiệt ấy lắm không? Nhưng vì sao em chưa làm? Là vì em là Valentina Xavier, vì em là con gái độc nhất của gia đình danh tiếng nhất nhì đất Florida này!”
A thấm mệt, thở hổn hển sau khi kết thúc bài diễn văn chửi đổng của mình. Lần thứ hai tôi thấy nó mất bình tĩnh đến mức này kể từ trận hồi Giáng Sinh. Tôi nghĩ mắt tôi lúc đó trợn tròn hết cỡ. A đã gào thét rất to để giải tỏa nỗi ấm ức mà nó phải chịu suốt mấy năm qua. Giọng nó chắc đủ lớn để cả căn biệt thự to đùng này nghe thấy nhưng hôm nay chỉ có hai chúng tôi. A thả người ngồi xuống ghế, phẩy tay bảo tôi có thể về: “Cám ơn đã nghe em lảm nhảm. Nếu chị tiết lộ bất cứ điều gì thì chị sẽ phải ra tòa vì tội lạm dụng trẻ vị thành niên đấy!”
“Và nếu em tiếp tục quấy rối chị thì bố mẹ sẽ biết em đồng tính!” - tôi đe dọa lại. A nhìn tôi không nói gì. Vậy là thỏa thuận đã xong. Khi tôi bước đến cửa thì nó nói với theo: “Rồi chị sẽ là của em thôi.” Tôi không đáp lại, một mạch đi khỏi căn nhà.