Kì nghỉ đông kết thúc với sự trở lại đầy bối rối của K, công việc ở thư viện trường kì diệu ở chỗ nó chừa đúng hôm thứ 3 và thứ 5 là những buổi gia sư cho tiểu thư A, và ngày hẹn hò đầu tiên của tôi với L.
Trước hết là K, đang bị bối rối vì cậu ấy đang cảm nắng với anh trai người yêu. Vấn đề này phức tạp ấy nhỉ? Trong ngôn tình thì không hiếm tình huống éo le thế này, chỉ là trong đời thật ta không biết anh nào mới là nam chính. Tôi khuyên cậu ta nên chung tình với anh chàng chứ đừng liếc mắt đi xa quá nhưng tôi thừa biết trái tim cậu ấy sẽ không yên nổi. K là kiểu người không yêu thì thôi chứ yêu là cháy hết mình. Cô ấy ngủ với anh bạn trai hiện tại ngay sau câu tỏ tình và tôi có lí do để lo rằng việc đó sẽ lặp lại với anh trai người yêu, nếu anh chàng ấy cũng có ý với cô nàng. Thật drama... Sự ỡm ờ trong tình ái của K một thời khiến tôi ngưỡng mộ, vì cái tính ỡm ờ ấy mà nhiều chàng xin chết vì K, đã biến mối quan hệ đáng ra rất đơn giản “chỉ việc cưới nhau” này trở nên phức tạp.
Tôi chờ xem K sẽ giải quyết như thế nào. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ quay về tới anh người yêu cho tới khi được K cho xem hình anh trai hắn, đẹp kinh hồn! Bạn nên biết là dù nhan sắc tôi thuộc hạng trung nhưng trong vụ chấm điểm nhan sắc người khác thì tôi rất khó.
Thứ hai, công việc thư viện vẫn tẻ ngắt nhưng như tôi đã nói: được cái an nhàn. Đó là nơi mà cả thế giới bày ra trước mắt bạn 3 loại người: loại mọt sách, loại nghỉ mát và loại nhàn cư vi bất thiện – tức là loại cười nói lớn tiếng hoặc hôn nhau chùn chụt sau giá sách tối tăm nào đó. Loại thứ ba chiếm tỉ lệ ít nhưng lỡ gặp trúng thì phải ra nhắc nhở: “Xin lỗi bạn, đây là thư viện.” (sự thực là nên dẹp quách từ “xin lỗi” đi, lỗi của chúng nó chứ có phải mình đâu mà xin, mấy quy tắc lịch sự thừa thãi chết dẫm ấy!). Bạn thử tưởng tượng mình phải ra nhắc một cặp đang hôn nhau thắm thiết xem? Có lẽ công việc này chỉ có mỗi cái khó chịu đấy thôi, đỡ hơn công việc gia sư luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ rằng mình có thể bị cưỡng hiếp bất cứ lúc nào.
Tiểu thư A có chút tiến bộ, nó không nhắc gì mấy bữa đó, ngoan ngoãn như lúc đầu chúng tôi mới gặp. Nó đang chuẩn bị cho hai cuộc thi văn nghệ học thuật gì đó, bận cực kì cho những buổi luyện tập nên chắc không còn sức để quấy rối tôi, thế mà nó vẫn duy trì được hai buổi học một tuần, điều mà trước đây nó chưa làm được.
Còn buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và L, cuộc hẹn hò đầu tiên trên đất Mẽo, ở quán pizza và trong rạp phim. Chúng tôi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng về người ngoài hành tinh gợi tôi nhớ đến phim “X-files” mà hồi bé tôi rất mê. Hẳn L đã thám thính facebook của tôi rất kĩ.
Nói qua chút về anh bạn trai mới của tôi. L của tôi là người Trung Quốc. Cả gia đình anh sang Mẽo định cư từ thập niên 80 nhưng vẫn giữ được ngôn ngữ, lối sống đặc trưng của dân tộc mình. L cao hơn tôi rất nhiều, anh từng chơi bóng rổ hồi trung học nhưng rồi bỏ giữa chừng vì đột nhiên hết thích chơi (lý do hơi bị khó tin đối với tôi). Tôi biết anh ở lớp Kinh tế vi mô và mối quan hệ của chúng tôi phát triển đều đều, không dồn dập, ào ào. Khi tôi quyết định nhận lời hẹn hò với anh tức là tôi biết đã đến lúc nên để mối quan hệ này xa hơn, điều đó hợp lý cho cả tôi và anh.
Tôi bất đắc dĩ quay về với công việc gia sư. Sau sự kiện Giáng Sinh, tuần nào A cũng học đủ hai buổi thế mới khốn khiếp. Tôi luôn giữ một khoảng cách với A, không khi nào quên cơn khủng hoảng nó gây ra cho tôi. Còn A đối xử với tôi bình thường như lúc đầu, ngoan, nghe lời,... đủ mọi điều mà bạn cần ở một đứa học sinh. Điều đó làm tôi nghi ngại sợ nó lại bày tiếp trò quái gở nào nữa. Tiếng Pháp của nó khá hơn, bây giờ nó có thể đọc được một đoạn văn đơn giản mà không phải lật từ điển.
Thành công của tôi là chiều nay nó khoe được điểm B cho môn tiếng Pháp. Tôi cũng vui vui, mình cũng giỏi mà? Nếu A bình thường như mọi đứa con gái nhà giàu ngoan ngoãn trên ti vi thì chắc chắn tôi sẽ cưng nó như em gái. Cứ tới nhà X là tôi luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, tôi thậm chí còn giấu một con dao gấp trong túi xách mình. Cho tới giờ này tôi vẫn chưa phải sử dụng đến nó.