Tiếng gào thét của Lăng Kiệt nhỏ dần, Lăng Quang bực dọc trở về phòng, ra lệnh không tiếp bất kỳ ai ngay lúc này, cho dù là ba vị vua còn lại cũng phải xếp hàng đợi ông bình tĩnh.
Về phần Tư Mỹ, sau khi cả hai đến trước Đông cung, Lăng Kiệt yêu cầu cô đợi trước cổng chính, còn anh một mình vào gặp đức vua. Đã rất lâu kể từ khi anh vào mà vẫn chưa thấy người trở lại. Tư Mỹ bắt đầu lo lắng, tuy cả hai có quan hệ huyết thống nhưng mấy năm qua Lăng Quang được người khác xem là vị vua tàn bạo, đã một lần xuống tay của với con trai mình, thì ai dám chắc không có lần hai?
Lo lắng trong Tư Mỹ dâng cao hơn, cô hiểu rõ tính của chồng mình, Lăng Kiệt là người đàn ông thương yêu gia đình, chỉ một lần gặp em trai trong giấc mơ, anh như biến thành con người khác, cho rằng em trai không hề chết mà sẽ đầu thai ở một thân thể khác. Ban đầu, cô nghĩ chồng mình đã hóa điên giống cha, nhưng vì tình yêu, cô sẵn sàng giúp Lăng Kiệt tìm lại linh hồn của em trai.
Không thể chờ đợi được nữa, Tư Mỹ quyết định vào trong để hiểu rõ nguyên nhân chồng mình một đi không quay lại như vậy, vội vội vàng vàng bước nhanh vào Đông cung rộng lớn. Bước qua cánh cổng đầu tiên của Đông cung là một khu vực rộng lớn, lính gác xung quanh, không khí trở nên căng thẳng hơn. Không quan tâm mọi thứ, cô tiếp tục hướng về phía trước, nhưng lại bị rất nhiều vệ binh ngăn cản.
“Vương phi, xin dừng bước. Hoàng thượng ra giới nghiêm, kể từ bây giờ không được phép vào Đông cung.” – Bao vây Tư Mỹ là một đội vệ binh được trang bị vũ khí đầy đủ, đầu đội mũ che kín mặt, thân mặc giáp chắc chắn, đầu có sừng rồng, ngay cả màu vẩy đuôi cùng có màu giống hết nhau, khó mà phân biệt được ai với ai.
Tư Mỹ nhận ra đây là quân cận vệ tinh nhuệ nhất được Lăng Quang tuyển chọn, là đội quân chuyên làm nhiệm vụ mật của vương, bây giờ lại xuất hiện ở đây. Lo lắng chồng thêm lo lắng, nhất định đã có chuyện xảy ra với chồng mình, cô lên tiếng hỏi:
“Tại sao hoàng thượng lại ra giới nghiêm lúc này? Thái tử đâu rồi? Ta muốn được gặp hoàng thượng.” – Nhất quyết tiến vào trong, cô bỏ ngoài tai lời cảnh báo của cận vệ, mạnh mẽ bước đi.
“Vương phi, xin người đừng làm khó chúng tôi nữa. Tính khí của bệ hạ, chẳng lẽ người lại không biết sao. Hiện tại thái tử đang bị nhốt ở đại lao vì chống lại người. Nếu vương phi muốn tiến vào, chuyện tiếp theo chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
“Bình thường các ngươi không được phép xuất hiện trong cung, nhưng tại sao…” – Tức giận vì bị ngăn cản, Tư Mỹ quyết định hỏi cho ra chuyện. Còn chưa kịp hỏi hết câu, từ trong sảnh vang lên giọng nói:
“Ồn ào cái gì bên ngoài? Các ngươi muốn làm phản à?” – Lăng Quang từ bên trong phòng bước ra ngoài, lạnh lùng hỏi, đôi mắt đỏ lên đáng sợ, trong miệng còn phát ra tiền gầm nhẹ của loài rồng.
Không còn cảnh tượng nhốn nháo như ban nãy, tất cả long nhân cảnh vệ nhanh chóng đứng theo hàng, khôi phục lại phong thái quân nhân nghiêm chỉnh, lớn tiếng chào Lăng Quang. Còn Tư Mỹ thì vẫn ngây ra nhìn ông, cô vừa hung hung dữ dữ với cảnh vệ, bây giờ đứng trước một trong tứ vương của long giới, sợ hãi dâng lên muốn nhũn chân.
“Tư Mỹ, con đến đây làm gì? Lăng Kiệt không có ở đây. Mau về đi.” – Nhìn thấy Tư Mỹ, Lăng Quang nhẹ nhàng nói, phất tay ra hiệu cô mau trở về.
“Bệ hạ, con có việc muốn nói với người. Lăng Thiên…”
“CÂM MIỆNG! Ta đã nói là không được nhắc đến cái tên đó rồi, các người bị điếc sao? Vừa nãy là Lăng Kiệt, bây giờ đến cả ngươi. Thằng bé chết rồi, chính tay ta đã giết nó, bây giờ lại nói còn sống. Ngươi nghĩ ta là trẻ con à?”
“Bệ hạ, chúng con không đặt điều với người đâu, đêm của ngày kết thúc tang lễ của Lăng Thiên, thái tử đã đào mộ phần đó lên, phát hiện…” – Tiếng quát to của Lăng Quang khiến cô giật mình, sợ hãi ngày càng tăng, khiến cô nói cũng không suôn, lắp bắp giải thích.
“Phát hiện…phát hiện cái gì? Tại sao trẫm lại không biết chuyện đó. Nói mau, các người đã thấy gì bên trong? – Nôn nóng kèm tức giận, Lăng Quang như một tia sét đột ngột xuất hiện trước mặt cô, hoảng hốt bước lùi rồi ngã. Cô được gả đến Lăng gia khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến ba chồng của mình trong bộ dạng đáng sợ như vậy.
“Bệ hạ, đêm đó con cùng thái tử đào mộ của Lăng Thiên lên, phát hiện thi thể đã hoàn toàn trở lại nguyên vẹn, cánh tay đứt rời được nối lại, hai chân cũng vậy, giống như được ai chữa trị, chỉ còn lại những vết sẹo.”
“Không thể nào. Chính tay ta đặt thằng bé vào bên trong quan tài, sao lại nguyên vẹn được? Ngươi nhất định là đang qua mặt ta.” – Lăng Quang tiến lại gần Tư Mỹ hơn, hai tay ông đặt lên vai cô, với chiều cao chênh lệch, ông cúi đầu nhìn xuống Tư Mỹ, từ gương mặt tức giận đến đáng sợ trở thành một long nhân đầy nghi hoặc.
“Bệ hạ, nếu người không tin ta thì có thể cùng ta đến nhân giới kiểm chứng. Chúng ta không còn thời gian nữa, long hồn đang nằm trong thân thể của một phàm nhân, mà phàm nhân đó đang bị dính độc cực nặng, chúng ta nhất định phải cứu hắn.”
“Long hồn....Nhanh! Mau gọi tất cả các thái y giỏi ở long giới đến đây. Cùng ta xuống mặt đất chữa trị cho tên phàm nhân đó.” – Nhanh chóng ra lệnh cho cận vệ, ông trở về chân thân là con rồng khổng lồ, kích thước còn to hơn của Lăng Kiệt, không nói thêm câu nào, một chân trước của ông bắt lấy Tư Mỹ rồi vút nhanh như tia sét.
“Bệ hạ, còn thái tử thì…” – Thô bạo bị móng vuốt của một con rồng chụp lại, Tư Mỹ hết giật mình này đến giật mình khác, tốc độ bay khủng khiếp khiến cô không thể nói hết câu.
“Lăng Kiệt đã bị ta ra lệnh giam ở đại lao, chắc đang chịu khổ hình. Ngươi mau chỉ đường cho ta dến chỗ tên nhân loại đang trúng độc kia.”
Được Tư Mỹ chỉ đường đến khu làng nghèo được bao bọc xung quanh là núi rừng, sự xuất hiện đột ngột của một con rồng khổng lồ khiến trời đất rung chuyển, động đất ngày càng mạnh hơn, lung lay cả ngọn núi, thú nhân hoảng sợ bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Trông thấy con rồng khổng lồ từ trên trời đáp xuống, dân trong làng sợ hãi quỳ xuống, không dám ngẩng cao đầu nhìn Lăng Quang. Sau khi đáp đất, ông hóa lại hình dáng long nhân cao to vạm vỡ, còn Tư Mỹ vội chạy dến chiếc giường mục nát.
“Thầy thuốc, tình hình cậu bé sao rồi?” – Tư Mỹ khi bước vào ngôi nhà gỗ cũ kỹ, nhanh chóng hỏi.
Nhìn thấy hai long nhân cao quý tiến vào, vị thầy thuốc già nua đứng lên, cung kính trả lời: “Long nhân cao quý, người đã tìm được những thứ mà lão nô yêu cầu chưa?”
“Ta…vẫn chưa. Thời gian còn bao lâu nữa?”
“Những thứ gì? Ngươi cần thứ gì cứ nói cho ta.” – Lăng Quang lạnh lùng hỏi.
“Bệ ha, lúc nãy con chưa nói với người. Muốn đẩy chất độc ra cần một loại thuốc, mà loại thuốc đó yêu cầu có vẩy rồng sống ngàn năm và một cánh hoa U Minh.” – Nhanh chóng đáp lời của ông rồi đến gần giường kiểm tra tình trạng của người đang hôn mê kia.
“U Minh hoa…vào tang lễ của Lăng Thiên, Tu La tộc cử đại diện thăm viếng kèm theo một bông hoa màu đen, tỏa ra mùi hương kì lạ, cảm thấy nó đặc biệt nên ta đã cho người đem trồng sát bên nơi chôn thằng bé. Không biết có phải là nó hay không? Còn vẩy rồng thì ta đáp ứng được.” – Bàn tay ông nổi lên những chiếc vẩy đen sì, cứng nhắc, tay còn lại rút một chiếc vẩy ra, máu xịt ra bên ngoài, văng lên ngực ông.
Đưa chiếc vẩy rồng còn dính máu cho thầy thuốc, ông dùng vuốt rạch tay của mình, cầm cái chén mẻ cho máu chảy được nửa bát, dùng sức mạnh để khôi phục lại vết thương, rồi đưa cái chén đó cho Tư Mỹ.
“Long lực của Lăng Thiên chưa bao giờ ta cảm nhận được. Từ nhỏ, thằng bé vốn đã phát triển chậm hơn cùng trang lứa. Đây là lần đầu tiên, ta cảm nhận được long lực của nó, mạnh mẽ như Lăng Kiệt, ấm áp như Lưu Vũ. Bây giờ ta phải trở về long giới tìm lại U Minh hoa, cho thằng bé uống thứ này, chất độc sẽ bị đẩy ra một ít, vì thân xác là phàm nhân nên không được uống nhiều, cơ thể sẽ nổ tung.” – Dứt lời, ông bước ra ngoài hóa về bản thể gốc rồi bay đi.
Tư Mỹ nâng cổ thủ lĩnh trẻ tuổi trên tay mình, tay còn lại đổ chất lỏng tanh kia vào miệng. Gương mặt dần trở nên hồng hào hơn, cơ thể đã có biến đổi nhẹ. Máu rồng ngàn năm có tác dụng đem lại sức mạnh, hóa giải bệnh tật, tuy nhiên, nếu sử dụng với nhân tộc vốn không có sức mạnh thì có thể xem như liều thuốc độc vì cơ thể con người không thể tiếp nhận thứ chất lỏng cường đại như vậy.
Tuy cơ thể đang dần bài trừ chất độc, nhưng máu rồng vẫn là đại kỵ với con người, cơ thể nóng bừng lên như lửa đốt, tay chân cử động không yên, mồ hôi ra nhiều hơn. Tư Mỹ sốt ruột không biết phải làm sao, thời gian lại gấp rút, loay hoay với người nằm trên giường, chợt phát hiện chén máu mà Lăng Quang đưa cho cô đã cạn sạch.
Trước mắt cô là một nhân loại đang biến thành một quái vật hình dạng gớm ghiếc…