Long Vương Dị Giới

Chương 10: Hồi phục



Không thể tin vào mắt mình, gã thầy thuốc già yếu sắp lụi tàn kia, bây giờ đang biến thành một con quái vật dị dạng có hai cánh tay đang phình to lên, chân dài ra, móng tay phát triển không thua gì vuốt rồng.

Tư Mỹ không chút sợ hãi mà trong mắt cô hiện lên sự tức giận, lòng tham của con người là không có giới hạn. Cắn đầu ngón tay bật máu, cho máu chảy xuống tạo thành kết giới bảo vệ người đang nằm trên giường.

Là con gái của đệ nhị trưởng lão, khác với những tiểu thư đài các được chiều chuộng từ bé, Tư Mỹ có sở thích luyện kiếm và tham dự những buổi giao lưu kiếm thuật tại long giới. Cho dù hiện tại trước mắt cô là một tên quái vật hình dạng quái dị, cô vẫn bình tĩnh triệu hồi song kiếm, lao vào sống còn với gã thầy thuốc.

Con quái vật với những chiếc móng dài ghê rợn, chém loạn xạ vào đồ vật xung quanh tạo thành đống đổ nát đè Tư Mỹ rồi chạy ra ngoài. Trông thấy hình dáng gớm ghiếc, dân làng hoảng loạn la hét chạy trốn nhưng tốc độ của quái vật khá nhanh, chớp mắt đã giết được vài người, moi nội tạng, ăn thịt sống. Cô đuổi theo gã thầy thuốc biến dị, con quái vật tuy so với nhân loại có phần chênh lệch nhưng vẫn không là đối thủ của cô.

Cả hai giao chiến ác liệt, móng tay của quái vật dài tầm 1m, tấn công từ xa. Tốc độ của Tư Mỹ nhanh hơn, nhanh chóng dùng song kiếm cắt đi bộ móng ghê tởm của nó. Mất đi vũ khí, con quái vật muốn bỏ chạy, Tư Mỹ hai tay song kiếm chéo hình chữ X chém vào không khí tạo ra hai luồng sát thương phóng đến con quái vật đang bỏ chạy.

Ngoảnh mặt quay lại biết không thể né tránh, con quái vật dễ dàng lãnh trọn tuyệt chiêu của Tư Mỹ, máu miệng hộc ra, gào lên đau đớn rồi chết đi. Không thể lơ là, cô xác định con quái vật đã chết chưa mới trở về, từ trong tay nó giành lại chiếc vẩy rồng ngàn năm mà long vương đưa cho cô, bỏ vào túi áo.

Mùi tanh của máu người thu hút thú nhân trong rừng mò đến, rất nhanh bọn chúng đã tập hợp đông đủ trước cổng làng. Xác người nằm đầy đất là món ngon cho bọn thú nhân, chúng còn nhân lúc tình cảnh hỗn loạn mà tìm người trong làng giết sạch.

Mắt chứng kiến dân làng bị thú nhân giết sạch, gầm lên rồi hóa thành bản thể là một con rồng màu xanh biển, sừng dài nhọn hoắt trên đầu, lao đến bọn thú nhân đang nhai thịt người. Tiếng rống của rồng triệu hồi mưa, nước mưa như trút xuống, ngày càng lớn, dần dần tạo thành ngập lụt, nước càng dâng cao, bọn thú nhân càng bị chìm. Chạy không kịp, chúng bị nước cuốn trôi, có tên bị chết ngạt, xác nổi lềnh bềnh. Ngôi làng giờ đây trở thành ngôi làng không còn sự sống, chỉ có xác người và thú nhân không còn nguyên vẹn, nước khắp mọi nơi thành cái hồ nhấn chìm tất cả.

Đáp xuống đất, nước dạt ra hai bên, Tư Mỹ trở về lại dáng vẻ của một long nhân xinh đẹp, nhẹ nhàng tìm đến chiếc giường được kết giới máu bao quanh, người bên trong vẫn hôn mê. Nhẹ nhàng bế người đang nằm trên tay, cô trở về long giới.

-------------------------

Lăng Quang bay với tốc độ sấm sét trở về long giới, không trở về Đông cung mà lại hướng về nơi yên nghỉ của gia tộc. Xung quanh là hơn ngôi mộ phong sương theo thời gian, tìm đến ngôi mộ mới nhất, bên cạnh là một cây hoa màu đen tỏa ra luồng khí hắc ám kì lạ. Sau khi tìm được vật liệu cuối cùng để chế tạo thuốc giải, nhanh chóng trở lại nhân giới cứu con trai mình.

Tất cả thái y giỏi nhất long giới được triệu tập về Đông cung, U Minh hoa hiếm khi xuất hiện, lại càng không có minh chứng hay tài liệu nào cho thấy loại hoa này có thể giải độc. Chỉ nở ở địa ngục, tại sao gã thầy thuốc nhân loại kia lại biết về công dục của loại hoa quý này. Lăng Quang nôn nóng, thời gian sắp hết, ông đành liều một phen, tin lời gã thầy thuốc mà ra lệnh cho các thái y trong cung điều chế thuốc giải.

Một phần vì chất độc vẫn còn trong người, một phần vì thân xác nhân loại không thể ở lâu ở long giới, tình trạng của thủ lĩnh trẻ tuổi ngày càng tệ hơn, máu nôn ra từ miệng liên tục, khuôn mặt như người đã chết, môi tái nhợt nhạt. Thuốc vừa nấu xong, không để cho nguội mà ông đã trực tiếp đút vào miệng người đang nằm.

Rất nhanh, thủ lĩnh trẻ tuổi khôi phục lại trạng thái bình thường, hai ngón tay cử động nhẹ. Lăng Quang cùng Tư Mỹ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cả Đông cung vui mừng nhị hoàng tử đã trở lại. Lăng Quang ôm chằm cậu bé mà khóc như đứa trẻ, Tư Mỹ đứng bên cạnh cũng cay khóe mắt.

“Bệ ha, nếu nhị hoàng tử đã ổn, xin người hãy thả thái tử ra ngoài…” – Tư Mỹ thều thào nói.

“Ta quên mất. Nhanh, cho người thả Lăng Kiệt ra, thái y mau xem tình hình thái tử.”

Bước vào trong là một long nhân cao to, người đầy vết thương vừa được băng bó cẩn thận, ngay cả gương mặt cũng có vài chỗ động lại vết máu khô. Lăng Kiệt sau trận chiến với Tu La tộc, trọng thương dẫn đến gần mất hết long lực, trở thành long nhân bình thường, không thể tự lành vết thương hay có kim cương thể như cha mình.

“Phụ vương. Bái kiến người.” – Tuy cơ thể đầy vết thương, đau nhức vẫn còn, Lăng Kiệt vẫn phong thái tướng quân hành lễ.

“Đứng lên đi. Là ta sai, ta không nên cho người ra tay với con. Nhờ con mà ta gặp lại Lăng Thiên. Chuyện này…ta nợ con. Nói cho ta biết đi, làm sao con nhận ra được Lăng Thiên vẫn còn sống.”

“Bệ hạ, chuyện đó nói sau đi, người hãy đưa Lăng Thiên trở lại nhân giới, ở đây lâu sẽ không tốt cho phàm nhân.” – Ngắt lời Lăng Quang, Tư Mỹ trông thấy người đang nằm trên giường có chút bất ổn trở lại, vội vàng nói.

“Phụ vương, hãy đem người này đến chỗ xác của Lăng Thiên. Con sẽ giải thích rõ cho người.”

--------------

Sau khi cả ba cùng bay xuống nhân giới, trở lại hang đá lạnh lẽo, trung tâm của hang vẫn là cỗ quan tài băng bên trong chứa thân xác một cậu bé. Lăng Quang xúc động, muốn đập tan khối băng này, ôm lấy cái xác này.

Lăng Kiệt đặt thủ lĩnh trẻ tuổi xuống sàn băng đang tỏa ra khí lạnh buốt người, tuy đã có dấu hiệu khôi phục tốt hơn, nhưng cả ba vẫn không biết làm thế nào để đưa linh hồn trở về đúng với thân xác. Từ khi xảy ra chuyện, Lăng Quang vẫn chưa có dịp hỏi về lai lịch của thủ lĩnh trẻ tuổi, ông yêu cầu trưởng tử tường tận lại câu chuyện.

“Phụ vương, con có một giấc mơ kì lạ sau ngày tang lễ của Lăng Thiên.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv