“Về rồi à? Ta đã nghe Winder tướng quân nói con đã làm rất tốt trong trận chiến này, ta có lời khen.” – Tiếng nói phát ra sau chiếc rèm bằng lông thú dày dặn, giọng nói của một người đàn ông đã có tuổi, không cao không thấp nhưng kèm theo sát khí.
Đối diện chiếc rèm là một thân ảnh vạm vỡ, cơ thể săn chắc, đầy các vết sẹo, tôn vinh lên nét đẹp của một chiến binh. Không bị sát khí trong lời nói của người sau chiếc rèm dọa sợ, bày ra tư thế chào truyền thống của quốc gia, nghiêm chỉnh đáp lại:
“Phụ vương quá khen, đây chính là thành quả người đã chỉ dạy cho con suốt trăm năm qua…”
“Khiêm tốn! Hahaha! Tốt, đó là lý do bản vương chỉ muốn truyền ngôi lại cho con. Chiến lợi phẩm thu được là gì? Có đem “thuốc thần” về đây không?”
“… Có ạ, thưa phụ vương. Quân ta đã chiếm được hai thành phố lớn cùng ba mươi ngôi làng nhỏ của loài người, giết sạch đàn ông và người già, bắt về phụ nữ, trẻ em… để làm nô lệ và thức ăn…”
“Ngươi… là đang yếu lòng cho bọn chúng. Có phải ngươi muốn như anh chị em của ngươi? Ngươi là niềm kiêu hãnh của La Quy ta, là chiến binh mạnh nhất của Tu La tộc, ngươi không…”
“Không để người thất vọng! Phụ vương yên tâm, con nhất định sẽ không để người thất vọng…” – Ngắt lời của người đàn ông đối diện, hai tay siết đến trắng bệch, tiếng xương khớp kêu răng rắc, hàm răng nghiến chặt, nhưng vẫn cố gắng không để lộ sự tức giận ra bên ngoài.
“Được rồi, lui về nghỉ ngơi đi, đem vài mỹ nhân ngươi bắt được vào đây hầu hạ ta, ta muốn được đổi khẩu vị. Tối nay có tiệc mừng ngươi chiến thắng, có các chiến binh được gia tộc nuôi dưỡng cùng với các vị trưởng lão, con không được vắng mặt.” – Vừa nói xong, từ cơ thể của người đàn ông bên trong lớp màn chắn bằng lông thú thổi ra một luồng gió mạnh, thổi bay những thứ nó quét qua, người đối diện vẫn không chút hề hấn gì, mà gương mặt trở nên nghiêm nghị hơn, ánh mắt liếc nhìn nhan sắc của người đối diện, cũng chính là cha của mình.
Chiếc rèm bị gió thổi tung lên, gương mặt méo mó đến đáng sợ, da mặt chùn lên nhau chỉ lộ ra con mắt không tròng trắng bóc, tay phải cầm mặt nạ có màu trùng với màu da hiện tại, đeo lên khuôn mặt, nở ra nụ cười ghê rợn.
Gương mặt biến dạng làm cho La Đan phải rùng mình, anh quay lưng bước ra khỏi cửa. Mặc dù sinh sống gần với núi lửa, khu vực nóng nhất trên đại lục, nhưng khi đối diện với cha mình, anh cảm thấy như đứng trên một tảng băng vĩnh cửu đang tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Di chuyển đến những chiếc lồng nhốt những tên nô lệ thu hoạch được trong trận chiến, bên trong lồng hầu hết đều là phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp, miệng bị bịt bằng vải, hai tay bị trói ngược ra sau, sợ hãi nhưng không thể nào phát ra tiếng.
“Gương mặt của các ngươi giống với chị của ta, yếu đuối, lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi. Chính vì vậy mà chị ấy mới bị…”
“Thái tử, nên chọn người nào đây?”
Im lặng, quan sát một lúc, anh chỉ tay vào hai cô gái đang ngồi thu lu trong góc bên trái, có lẽ vì quá sợ hãi nên thần trí đã như xác không hồn. Đạp mạnh vào chiếc lồng sắt tạo ra tiếng “choang” dữ dội, tức giận mà rống lên:
“Chết tiệt, phái nữ đều yếu đuối như vậy à? Có phải chính vì vậy mà chị của ta…”
“Thái tử, xin hãy bình tĩnh. Ở đây có người của bệ hạ, không nên nói ra những lời này đâu.”
Liếc nhìn tên thuộc hạ, cố lấy lại bình tĩnh rồi bỏ đi. Cơ thể nhẹ nhàng bật nhảy lên vách núi cao gần đó, đưa mắt quan sát phía mạch dung nham ngày đêm sôi ùng ục chạy chậm rãi, từ từ thiêu đốt những gì nó đi qua. Thả người rơi tự do xuống dòng sông nóng chảy kia, lặn sâu để cơ thể hấp thụ sức nóng khủng khiếp đó vào trong.
Chẳng biết anh đã ngụp lặn bên dưới bao lâu mới chịu trồi lên, ngước đầu nhìn lên bầu trời rồi thở dài, chốc lại nhìn hai cánh tay của mình vì cái nóng của dung nham mà nhăn nheo lại.
“Thế giới này… chỉ có rồng và chim là biết bay thôi à? Giá như tộc ta… cũng có thể tự do bay lượn như vậy.”
“Trở về thôi Lăng Thiên, em vẫn chưa đủ lông đủ cánh để nghênh chiến với đội quân hùng mạnh của Tu La đâu. Kẻ thừa kế bên đó không phải là hạng tầm thường. Cũng đừng cứu con người, bọn chúng không đáng để chúng ta phải ra tay.” – Gương mặt của Lăng Kiệt trở nên đáng sợ, đôi mắt huyết sắc, lớp vẩy rồng tạo thành một bộ giáp bao bọc cả hai cánh tay, để lộ ra những bộ móng sắc nhọn, vẩy rồng đang từ từ lấp bộ phận khác phát ra tiếng xoẹt xoẹt.
Một chiêu vừa rồi của Lăng Kiệt làm cho cậu không thể nhúc nhích, cơ thể như lún sâu xuống mặt đất, tiếng bước chân của anh vang lên từng bước mang theo luồng sát khí lạnh thấu xương, đôi mắt hé mở nhìn long nhân đang tiến tới mình, cố gắng phát ra từng câu ngắt quãng, đây cũng là lần đầu tiên cậu biết được anh trai mình tức giận đáng sợ đến nhường nào!
“Nếu long tộc không quan tâm đến nhân giới… vậy phụ… phụ vương còn cử… cử đội quân giúp họ… làm gì? Nếu người không… không quan tâm họ thì… cũng đâu… có tổ chức cuộc họp… đột xuất.”
Răng nghiến ken két, gầm lên rồi nắm lấy cổ áo của cậu để nhấc bổng cơ thể lên, ép cậu phải đối mặt với anh, quát to:
“Đúng! Phụ vương là vì tờ hiệp ước rách nát kia mà phải bảo vệ chúng, nếu không có nó thì ta cũng không bị thương mà mất đi nửa long lực như bây giờ. Con người là kẻ không đáng tin, chính vì bảo vệ bọn chúng mà ta mới bị như vậy! Ngươi bây giờ lại ngu xuẩn bảo vệ cho giống loài hèn hạ đấy! Đi! Ta sẽ đưa ngươi về!”
Không kịp phòng thủ, một cước của Lăng Thiên đã giáng vào cằm của anh, cơ thể hồi phục nhanh đến ngạc nhiên, thân thủ của cậu khôi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn như bình thường, dễ dàng thoát khỏi tay Lăng Kiệt, nhảy lùi về sau, bày ra tư thế chiến đấu.
Những tia sét màu đỏ quấn lấy cơ thể cậu, tạo thành cơn gió lốc kèm sét bao bọc Lăng Thiên, chẳng mấy chốc che lấp hình dáng của cậu, gió mạnh thổi bay mọi thứ xung quanh, Lăng Kiệt một tay che nửa khuôn mặt để tránh bụi, những tia sét từ nhỏ đến lớn được anh triệu hồi bám lấy bàn tay phải của anh.
Lăng Thiên từ trong cơn gió xông ra, hai anh em cùng lao đến tấn công nhau, tạo thành vụ nổ khủng khiếp. Từ trong làn khói bụi mịt mù, cơ thể Lăng Thiên văng ra ngoài, dùng lưng đáp xuống tạo thành một đường thẳng dài trên mặt đất. Máu từ miệng lại phun ra, xương tay trái như gãy vụn hoàn toàn. Nhưng Lăng Kiệt không cho cậu nghỉ ngơi, dùng tốc độ âm thanh xuất hiện trước mặt cậu đột ngột, bóp lấy cổ của em trai mình đập mạnh xuống đất thô cứng.
“Chết tiệt! Ngươi vì đám nô lệ thấp hèn đó mà phản kháng lại ta? Thật uổng công ngày đó ta đã tốn bao nhiêu công sức để hồi sinh ngươi.”
Tai của cậu dần không nghe rõ câu của Lăng Kiệt, mắt cũng mờ dần, cuối cùng nhắm lại, vết thương quá nặng làm cho cậu ngất đi…