Anh Hào ôm người đẹp bốc lửa xuống cầu thang, việc đầu tiên là nhìn lướt qua hai gã đàn ông áo đen vạm vỡ đang nằm dưới đất, sau đó quay lại nhìn Diệp Thu, vẻ mặt âm trầm hỏi: "Tên nhóc, chính cậu đánh người của tôi?"
"Chính là tôi đây!"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.
"Có khí phách, tôi đây rất tán thưởng, nhưng mà, điều đó cũng không thể trở thành lý do cậu lộng hành trên địa bàn của tôi được!"
Anh Hạo gật đầu cười khẩy, sau đó sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Nói đi, muốn giữ lại tay trái hay tay phải?"
Lời này vừa nói ra.
Mọi người ở nơi này đều hít một hơi thật sâu.
Không hỗ là đại ca của nhóm xã hội đen, lời nói ra nghe thật ác liệt.
Vừa bắt đầu đã trực tiếp muốn chặt tay rồi.
Lần này, tên nhóc kia đúng là gặp phải xui xẻo rồi.
Nghĩ đến đây.
Biểu tình trên mặt của những người ở đây đều hiện lên vẻ hả hê trên sự đau khổ của người khác
Còn Thẩm Mộng Dao đang đứng cạnh quầy bar, khuôn mặt nhỏ chợt biến sắc khi nhìn thấy điều này, vội vàng chạy đến, nhìn Anh Hào, định nói giúp: "Anh Hào, chỉ là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi!"
“Thẩm Mộng Dao? Sao cô quay lại đây? "
Anh Hào sững người một lúc, vẻ mặt trầm xuống hỏi: “Chuyện cô Triệu bên kia đã giải quyết xong chưa?"
Advertisement
Thẩm Mộng Dao còn chưa kịp mở miệng, khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, cười lạnh nói: "Đương nhiên là xong rồi, tôi đây không phải đã bị vợ đuổi ra ngoài rồi đây sao!"
Nghe thấy những lời này.
Anh Hào nhíu mày, ngay sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.
Bởi vì lúc đầu Triệu Thư Đình gặp mặt hắn ta, bà ta đã trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
Cho nên đối với việc này hắn ta cũng biết rõ.
Chẳng qua điều mà hắn ta không nghĩ đến là, vậy mà Diệp Thu sẽ tự mình tìm đến cửa.
Ngay lập tức, Anh Hào cũng cười một cách đầy khinh bỉ, nhìn Diệp Thu, đầy coi thường nói: “Hóa ra mày chính là tên con rể rác rưởi của nhà họ Lâm? Nhìn bộ dạng đà điểu của mày, nếu tao là mẹ vợ mày, tao cũng phải nghĩ cách đuổi mày ra khỏi nhà!"
"Nói thế hóa ra ông cũng biết chuyện này?"
Diệp Thu nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
"Hahaha, tất nhiên là tao biết, không chỉ biết, mà tao còn giúp mẹ vợ mày bày mưu tính kế, thuốc mà mày uống cũng chính là tao đưa cho ba mẹ vợ mày đấy, thế nào, có phải tác dụng rất mạnh đúng không?"
Tên Anh Hào tóe miệng cười một tiếng, mặt đầy đắc ý nói.
"Hóa ra lại là ông đưa, vậy hôm nay tôi thật sự không có lý do gì để bỏ qua cho ông!"
Diệp Thu nghe xong, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của anh.
Mà Triệu Thư Đình lại là mẹ vợ của anh, có Lâm Thanh Nhã đang ở đó, tạm thời anh không thể làm gì Triệu Thư Đình trong lúc này.
Nhưng bây giờ, anh đã tìm ra một tên đầu sỏ khác, đó chính là Anh Hào.
Anh Hào không chỉ cung cấp người cho Triệu Thư Đình, mà còn cấp cả thuốc.
Chuyện này tuyệt đối không có cách nào để tha thứ được!
“Ôi chao, thế nào, mày còn định trả thù tao sao? Đến đây đi, đừng khách sáo làm gì, để tao xem con rể phế vật của nhà họ Lâm có thể làm gì tao!"
Anh Hào cười đầy khinh miệt, mặt đầy ngạo mạn nói.
Dứt lời, hắn ta tiến lên trước hai bước, đưa mặt ra trước, cố ý khiêu khích: "Nhóc con, bây giờ ngay tại đây tao đưa mặt cho mày đánh đấy, nếu có ngon thì cứ đánh để cho tao nhìn thử xem mày có dám không!"
"Đây là tự ông nói đấy!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
"Đúng vậy, tao nói rồi, mày có bản lĩnh đánh tao thì cứ tới đi, đánh trên mặt tao này, ngàn vạn lần đừng khách khí!"
Anh Hào cười đắc thắng, ngạo nghễ nói.
Hắn ta tin rằng Diệp Thu sẽ không dám đánh mình.
Suy cho cùng Diệp Thu cũng chỉ là một thằng ở rể không có hậu thuẫn gì, giờ lại bị đuổi ra khỏi nhà, không chỗ trú thân.
Dám đánh mặt mình sao?
Trừ khi tên nhóc đó không muốn sống nữa! Khi mọi người nhìn cảnh này, đều cười đầy coi thường.
Không ai nghĩ Diệp Thu lại dám ra tay.
"Bang!"
Tuy nhiên, tại ngay lúc này.
Một tiếng tát thật mạnh đột nhiên vang lên.
Lập tức, trên má phải của Anh Hào xuất hiện dấu vết một bàn tay đỏ như máu, ngay sau đó toàn bộ nửa mặt bên phải của hắn ta sưng lên.
Mà người ra tay chính Diệp Thu.
Cảnh này.
Trực tiếp đem Thẩm Mộng Dao và những ai có mặt tại đây đều ngây ra.
Diệp Thu thực sự đã cho Anh Hào một bạt tai.
Đây khẳng định là đang tìm chỗ chết, phải không?
"Lần đầu tiên tôi thấy có người đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, nhưng dĩ nhiên tôi cũng phải thỏa mãn yêu cầu một chút chứ!"
Diệp Thu lắc lư cổ tay của mình, nói với một vẻ đầy đùa cợt.
"A!"
Cả người Anh Hào sắp phát điên, hai mắt trợn trừng nhìn vào Diệp Thu, chuẩn bị phun ra lửa, giận dữ hét lên: “Đồ rác rưởi, mày dám đánh tao? Mày mà lại dám đánh tao sao? Mày có gan thì đánh thêm một cái nữa để tao nhìn thử xem, tao không... ”
Song.
Lời của Anh Hào còn chưa nói hết.
"Bang!"
Lại một tiếng tát thật mạnh vang lên.
Trong nháy mắt, nửa khuôn mặt còn lại của Anh Hào cũng sưng lên.
Mọi người đang có mặt ở đây đều chấn động, con ngươi suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Bọn họ quả thực không thể tin được có người dám tát Anh Hào như thế này, mà còn những hai lần liên tiếp.
Đây là ngại mình sống quá lâu sao?
"A! Mày lại dám tiếp tục đánh tao?"
Hai mắt Anh Hào gắt gao nhìn Diệp Thu, rống lên một cách đầy tức giận.
"Chính ông nói cơ mà, để tôi đánh một lần nữa cho ông nhìn thử một chút, cho nên tôi liền thỏa mãn cho ông!"
Diệp Thu nhún vai, mặt đầy vô tội nói.
"Tao muốn giết mày, tao hôm nay nhất định phải giết mày!"
Hai mắt tên Anh Hào như sắp phun ra lửa, cả người đều phát điên.
Lập tức hắn ta trực tiếp lấy bộ đàm từ bên hông ra, rống lên: "Bọn mày còn ở trên đó mà vui đùa được sao, xuống đây đánh chết tên này cho tao, nhanh chóng gọi toàn bộ xuống!"
Nói xong, Anh Hào tức giận ném bộ đàm xuống đất, vỡ tan tành.
Chỉ chốc lát sau.
Trên tầng hai truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó mọi người đều thấy.
Một nhóm đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen lao xuống tầng một.
Nhìn đội hình kia.
Ít nhất, cũng phải có đến ba mươi, bốn mươi người, hơn nữa trong tay đều cầm theo vũ khí.
Có ống thép, dao, rựa và gậy bóng chày.
Thấy vậy.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, ngay sau đó tiếp tục nhìn Diệp Thu như một trò cười.
Theo họ nghĩ, lần này Diệp Thu thực sự chết chắc rồi! Thẩm Mộng Dao thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã khó coi đến cực điểm.
Cô biết, hôm nay cô và Diệp Thu nhất định đừng nghĩ đến việc yên ổn mà ra khỏi đây.
Thật sự cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu sớm biết Diệp Thu liều lĩnh như thế.
Thì dù thế nào cô cũng không đưa Diệp Thu đến đây.
Bây giờ có lẽ mọi thứ đã kết thúc rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mộng Dao cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Bọn người áo đen nhanh chóng lao xuống cầu thang.
Anh Hào cũng không nói thêm lời gì vô dụng, chỉ tay vào Diệp Thu, giận dữ hét lên: "Đánh, đánh chết cho tao, giết nó ngay lập tức!"
Ngay sau khi lời này vừa nói ra.
Đám người này không chút do dự, trực tiếp cầm lấy vũ khí trong tay toàn bộ lao về phía Diệp Thu.
"Cô cố gắng đứng xa một chút, chờ lát nữa lúc đánh nhau thì đừng để bị thương!"
Diệp Thu liếc nhìn Thẩm Mộng Dao đang đứng bên cạnh mình, mỉm cười nói.
Thẩm Mộng Dao sững người một lúc, giống như đang nhìn một kẻ điên vậy, trợn mắt nhìn Diệp Thu hỏi: "Không phải anh định tự mình đánh toàn bộ bọn họ đấy chứ?"
"Tại sao không?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, ngay sau đó chủ động nghênh đón đám người kia...