Giang Hạ cười khổ: "Có thể có cách gì chứ?"
"Nhất định sẽ có, Đường Hạo Minh ở tổ chức đó, nói không chừng chúng ta có thể hợp tác với Kiều Phàm, nghĩ ra một biện pháp hoàn chỉnh." Tống Vy híp mắt.
Giang Hạ nâng cao tinh thần: "Hợp tác?"
"Đúng vậy, nếu kẻ thù của chúng ta đều ở trong tổ chức đó, vậy hợp tác là cách tốt nhất." Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay: "Được thôi, Vy Vy à, khi nào thì chúng ta hợp tác?"
"Tạm thời đừng gấp, cậu cũng biết Hạo Tuấn không thích Kiều Phàm lắm. Cho nên nếu chúng ta muốn hợp tác, tớ phải làm công tác tư tưởng với Hạo Tuấn, bên phía Kiều Phàm cũng thế, nếu không thì chúng ta không thể hợp tác được đâu." Tống Vy trả lời.
Giang Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, cậu đi làm công tác tư tưởng với sếp Đường, tớ sẽ đi làm vậy với Kiều Phàm."
Cho dù Kiều Phàm không muốn gặp, cô cũng phải quấn lấy để đả thông tư tưởng cho anh.
Tống Vy đáp: "Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, cô bỏ di động vào trong túi xách.
Lúc này ngoài cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, Tống Hải Dương lập tức chạy ra mở cửa.
Advertisement
Cửa phòng mở ra, người đứng bên ngoài là biên tập viên của bên tạp chí, trên tay còn cầm một cái hộp nhỏ.
"Chú tìm ai ạ?" Tống Hải Dương lễ phép hỏi bằng ngoại ngữ trôi chảy.
Biên tập viên hơi kinh ngạc khi một đứa trẻ phương Đông có thể nói ngoại ngữ tốt như vậy, nhưng ngay sau đó, anh ta thu hồi sự kinh ngạc, cười trả lời: "Xin hỏi cô Tống có ở đây không?"
Trong phòng nghỉ, Tống Vy đang chỉnh lại bím tóc cho Dĩnh Nhi, nghe tiếng gọi cô Tống biết là có người muốn tìm mình, cô lập tức đứng dậy: "Tôi đây, có chuyện gì không ạ?"
“Là như này, vừa nãy sau khi tôi dừng bữa xong thì bị một người phụ nữ cản lại, cô ta nói rằng mình là bạn cô, có món quà muốn tặng cô nên để tôi mang sang. Đây, chính là nó.” Biên tập viên đưa chiếc hộp nhỏ trong tay sang.
Tống Vy biến sắc.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến món chuyển phát nhanh hôm qua.
Bưu tá cũng nói có một người phụ nữ tự xưng là bạn cô, có món quà muốn tặng nên để họ giúp mang tới, ai ngờ bên trong là thi thể một con mèo.
Tình huống hiện tại rất giống với hôm qua, hiển nhiên bên trong hộp đồ này không phải thứ tốt lành.
“Mẹ ơi?” Trông thấy Tống Vy nhìn chằm chằm chiếc hộp, dáng vẻ như gặp kẻ thù thì Tống Hải Dương nghi ngờ nghiêng đầu hỏi.
Tống Vy lấy lại tinh thần, gượng cười: “Mẹ không sao.”
Sau đó, cô nhìn về phía biên tập viên: “Xin hỏi anh có thấy gương mặt người phụ nữ kia không?”
“Không, cô ta mặc kín người, che mặt nhưng tóc và mắt đều là màu đen, ngoại ngữ cũng không quá chuẩn nên hẳn là người phương Đông giống cô.” Biên tập viên trả lời.
Tống Vy siết chặt nắm tay.
Nói y hệt như bưu tá hôm qua.
Quả nhiên, cái này cũng do Lâm Giai Nhi tặng.
Cô bảo vệ tốt biệt thự, để món đồ của Lâm Giai Nhi không đưa đến đó nhưng không thể tránh khỏi khi đi ra ngoài.
Thế mà Lâm Giai Nhi lại theo dõi cô, gửi món đồ kinh tởm như vậy ở bên ngoài.
“Cô Tống không nhận sao?” Biên tập viên trông thấy Tống Vy vẫn đứng im thì hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Dù sao anh ta có lòng tốt đưa đồ mà không được nhận lại, là ai cũng không vui mấy.
“Cháu lấy.” Tống Hải Dương thấy Tống Vy không đưa tay nhận bèn chủ động nói muốn cầm chiếc hộp.
Tống Vy thấy thế thì nghiêm mặt quát: “Không được cầm!”
Tống Hải Dương bị mắng thì oan ức nhìn Tống Vy: “Mẹ?”
Tống Dĩnh Nhi cũng mờ mịt, anh trai chỉ muốn cầm bưu phẩm giúp mẹ, vì sao mẹ lại còn lớn tiếng với anh chứ.
Tống Vy cũng nhận thấy hành động khi nãy của mình vừa làm tổn thương hai đứa trẻ, trong lòng trào dâng nỗi ân hận.
Thế nhưng cô không xin lỗi ngay mà nhìn về phía người biên tập viên, đưa tay nhận hộp đồ: “Cảm ơn anh.”
Anh ta khoát tay, tỏ vẻ không cần cảm ơn rồi xoay người đi.
Tống Vy đóng cửa phòng, cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay.
Chiếc hộp vừa tay cô, hơn nữa rất nhẹ, lắc một chút còn có thể nghe tiếng va đập bên trong.
Cũng chẳng biết bên trong có gì.
Nhưng Tống Vy không định mở ra.
Bên trong chiếc hộp lớn hôm qua là xác một con mèo, vậy chắc chắn hiện giờ cũng tương tự như thế.
Nói không chừng là xác con chuột.
Dẫu sao cô vẫn không nên nhìn, mình bị dọa thì thôi, lỡ dọa hai đứa bé giật mình thì không tốt.
Nghĩ vậy, Tống Vy xoa huyệt thái dương, bỏ hộp vào trong túi xách rồi ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa trẻ: “Thành thật xin lỗi cục cưng, vừa rồi mẹ không cố tình, chỉ là các con không thể cầm chiếc hộp này.”
“Vì sao?” Tống Dĩnh Nhi không hiểu.
Tống Hải Dương im lặng, nhìn túi xách Tống Vy như có điều suy nghĩ.
Tống Vy thở dài: “Bởi vì món đồ bên trong chiếc hộp không phải thứ trẻ con nên thấy, là trò đùa ác của người khác.”
Tống Hải Dương chớp mắt: “Tại sao mẹ biết?”
Khóe môi Tống Vy giật giật, vốn dĩ còn định giấu luôn chuyện ngày hôm qua nhưng xem ra bây giờ không thể không nói.
Tống Vy xoa tóc cậu: “Bởi vì hôm qua mẹ cũng nhận được một cái như vậy.”
Thì ra là thế.
Tống Hải Dương chợt hiểu, không còn giận nữa.
“Vậy hôm qua mẹ thấy gì?” Cậu lại hỏi.
Tống Vy nhìn gương mặt ngây thơ của cậu, không nói gì mà chỉ kéo tay Tống Hải Dương qua, viết bốn chữ trong lòng bàn tay cậu.
Tống Hải Dương trừng to mắt, gương mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên đã bị dọa.
Tống Vy nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực: “Vốn dĩ mẹ không định nói cho con nghe, sợ con sợ nhưng không ngờ hôm nay mẹ vẫn nhận được bưu phẩm, còn bị các con nhìn thấy, thế nên mẹ chỉ có thể nói cho con nghe.”
“Mẹ ơi, rốt cuộc là ai làm?” Tống Hải Dương tựa đầu lên vai cô, khuôn mặt nhỏ vô cùng tức giận.
Tống Vy vỗ lưng cậu: “Là Lâm Giai Nhi.”
Con ngươi Tống Hải Dương rụt lại, rời khỏi ngực cô, hai tay nhỏ siết chặt, cơ thể run rẩy: “Là cô ta!”
Cậu cắn chặt hàm răng, trong mắt đầy hận thù.
Tống Dĩnh Nhi thì bị cái tên này dọa khóc.
Một lần đó, Lâm Giai Nhi đã để lại bóng ma và nỗi sợ ở trong lòng bé, khiến bé đến giờ vẫn không thể quên.
“Mẹ...” Tống Dĩnh Nhi hoảng sợ nhào vào trong ngực Tống Vy.
Tống Vy biết Tống Dĩnh Nhi rất sợ Lâm Giai Nhi, cô bèn ôm chặt Dĩnh Nhi, khẽ dỗ dành: “Dĩnh Nhi ngoan, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con.”
“Ừm.” Tống Dĩnh Nhi ở trong ngực cô gật đầu.
Tống Hải Dương nhìn em gái nước mắt giàn giụa thì nhớ đến cảnh tượng Lâm Giai Nhi xách con bé lên cao rồi quẳng xuống đất.
Nếu không phải bảo vệ kịp thời thì có lẽ Dĩnh Nhi sẽ chết.
Thù này, cậu mãi mãi cũng không quên được.
Tống Vy nhìn rõ sự thay đổi trong nét mặt và ánh mắt của Tống Hải Dương.
Cô hiểu mối thù hận của cậu.
Nhưng cô không hi vọng tuổi nhỏ đã mang mối hận lớn như vậy.
Hơn nũa, những ân oán này, hẳn phải do người lớn bọn họ giải quyết, cô không muốn cậu tham dự vào.
Song, cô biết Hải Dương trưởng thành quá sớm, dù cô muốn cậu quên đi mối thù, vui vẻ làm nhóc con năm tuổi.
Thì Hải Dương cũng sẽ không nghe lời.
Thôi, chỉ cần Hải Dương không bị thù hận che mờ mắt thì cô cũng không cần khuyên.
“Mọi người sao thế? Sao mắt Hải Dương và Dĩnh Nhi lại đỏ thế, khóc à?” Bấy giờ, cửa phòng nghỉ được mở ra lần nữa, Hạ Bảo Châu đứng ở cửa, còn chưa bước vào đã trông thấy cảnh tượng gia đình ba người ôm chầm lấy nhau.
Tống Vy buông Dĩnh Nhi và Hải Dương ra, đứng dậy cười nói với cô: “Chụp xong rồi à?”
“Ừ, nghe nói mọi người còn chưa đi nên tớ sang tìm, mọi người bị sao thế?” Hạ Bảo Châu chỉ hai đứa bé và hỏi.
Tống Vy cắn môi, không đáp, chỉ mở túi xách lấy một chiếc hộp nhỏ ra.
Nhìn chiếc hộp này, khóe mắt Hạ Bảo Châu giật giật: “Cái này... là gì?”
“Cũng giống như ngày hôm qua.” Tống Vy trả lời.
Hạ Bảo Châu hít một hơi thật sâu: “Thế mà người đưa món đồ chơi này cũng tới đây sao?”
“Ừ, thậm chí tớ nghi rằng ngày mai, lúc tớ tham gia thi đấu thì vẫn sẽ nhận được.” Cặp mắt nguy hiểm của Tống Vy nheo lại.