Ấn đường Đường Hạo Tuấn nhíu chặt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mỏi mệt: "Trình Hiệp đã điều tra ra tổ chức phía sau huy chương kia."
Tống Vy lập tức ngồi thẳng người, hỏi với nét mặt nghiêm túc: "Điều tra ra? Là tổ chức gì?"
"Là một tổ chức liên hợp, cũng là một tổ chức quốc tế, với sự tham gia của rất nhiều người đến từ các quốc gia, có người tài giỏi trong các lĩnh vực, cũng có những người vô cùng độc ác. Tổ chức này rất lớn, chuyên giết người phóng hỏa, buôn lậu buôn bán ma túy, tóm lại là rất hỗn loạn và cực kì nguy hiểm." Đường Hạo Tuấn cất giọng nghiêm túc.
Tống Vy hít sâu một hơi: "Đường Hạo Minh lại tham gia vào tổ chức như vậy."
"Anh ta không chỉ tham gia, mà còn là lãnh đạo cấp cao trong đó." Đường Hạo Tuấn ném ra một quả bom.
Tống Vy mở to miệng: "Lãnh đạo cấp cao?"
"Không sai, có huy chương đều là lãnh đạo cấp cao." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nuốt nước miếng: "Chẳng trách anh ta có thể bay qua bay lại giữa các quốc gia một cách dễ dàng, hóa ra thế lực đằng sau anh ta lại lớn như vậy."
Advertisement
Trong vòng năm năm ngắn ngủi đã có thể trở thành lãnh đạo cấp cao của tổ chức này.
Rốt cuộc Đường Hạo Minh đã làm những gì?
"Vì thế em ở nước ngoài nhất định phải cẩn thận." Đường Hạo Tuấn nghiêm túc dặn dò.
Tống Vy gật đầu: "Em hiểu, em biết rồi."
Đường Hạo Tuấn "ừ" một tiếng: "May mà trung tâm chỉ huy của tổ chức này đặt ở nước khác, nhân lực dưới tay Đường Hạo Minh cũng có hạn, nếu không bây giờ anh đã chấm dứt cuộc thi quốc tế để em về nước."
"Đừng mà, cuộc thi quốc tế này rất quan trọng, đôi khi mấy năm mới tổ chức một lần, em không muốn dừng lại giữa chừng. Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt chính mình và hai đứa bé." Tống Vy an ủi người đàn ông.
Người đàn ông vuốt mũi: "Anh vừa sắp xếp một vài người sang chỗ em, có bọn họ anh cũng an tâm hơn."
"Cảm ơn chồng." Tống Vy cười.
Đường Hạo Tuấn lại hỏi: "À đúng rồi, cái bưu phẩm kia điều tra đến đâu rồi?"
Nụ cười của Tống Vy nhạt dần: "Em hỏi bưu tá, anh ta nói do một người phụ nữ phương Đông chuyển tới, do đó em nghĩ chắc chắn là Lâm Giai Nhi. Vì đề phòng Lâm Giai Nhi lại gửi bưu phẩm đáng sợ như này lần nữa, em nhờ Bảo Châu mua rất nhiều camera giám sát lắp đầy bán kính một trăm mét xung quanh biệt thự, chỉ cần có người khả nghi xuất hiện thì lập tức phát hiện ra."
"Em làm rất tốt." Đường Hạo Tuấn cười khẽ, khen ngợi
Tống Vy vuốt tóc, có chút ngượng ngùng.
Đường Hạo Tuấn lau phần tóc còn đang nhỏ nước: "Mấy ngày nữa, anh phải đi công tác một chuyến, có thể tiện đường ghé qua thăm các em."
"Vâng." Hai mắt Tống Vy sáng lên, hiển nhiên rất vui vẻ: "Cụ thể khi nào anh mới sang đây?"
"Tạm thời còn chưa biết rõ, tùy theo lịch trình." Đường Hạo Tuấn bỏ khăn tắm xuống rồi trả lời.
Tống Vy gật đầu: "Được rồi, đến lúc đó nhớ gọi điện cho em. Chồng, anh nghỉ ngơi trước đi, nhớ sấy khô tóc trước khi đi ngủ đấy."
Đường Hạo Tuấn đồng ý.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tống Vy đặt di động xuống.
Tống Hải Dương bước lên hỏi: "Mẹ ơi, ba nói gì thế ạ?"
"Con nít đừng hỏi chuyện của người lớn." Tống Vy
Hôm qua lúc chuyện bưu phẩm xảy ra, hai đứa trẻ còn đang chênh lệch múi giờ nên không biết xảy ra chuyện gì.
Cô không định kể cho hai con nghe, dù sao hai đứa cũng thích động vật nhỏ.
Nếu tụi nó biết trong bưu phẩm có xác một con mèo, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh trong lòng.
Điều quan trọng nhất là, cô không muốn hai con lo lắng.
Thấy mẹ không định nói cho mình biết, Tống Hải Dương bĩu môi: "Không nói thì thôi."
Cậu bé bỏ đi chơi với Dĩnh Nhi.
Tống Vy nở nụ cười, sau đó mở Zalo ra, nói những tin tức Đường Hạo Tuấn mới điều tra được cho Kiều Phàm biết.
Cô đợi khoảng hai phút nhưng không thấy Kiều Phàm trả lời, đoán rằng chắc lúc này có thể anh ta đang bận. Cô bấm thoát khỏi giao diện Zalo với Kiều Phàm, ấn vào nick của Giang Hạ, cũng kể cho cô ấy biết.
Dù sao tấm huy chương kia cũng do Giang Hạ tìm được.
Hơn nữa, Giang Hạ có quyền biết việc tổ chức này cũng liên quan đến sự trong sạch của nhà họ Giang.
Giang Hạ nhanh chóng đáp lại, nhưng không phải qua zalo mà là gọi điện thẳng.
Trong điện thoại, giọng nói của Giang Hạ vô cùng kích động: “Vy Vy, đây là sự thật sao?”
“Là thật, ba mẹ Kiều Phàm đã bị cấp cao của tổ chức này giết hại.”
Giang Hạ siết chặt điện thoại: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, để tớ nói với Kiều Phàm.”
Nói xong, cô ấy bèn cúp máy.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Tớ đã nói cho anh ấy nghe nhưng có lẽ đang bận mà Kiều Phàm chưa trả lời.”
“Thật sao?” Giang Hạ nghe thế thì bình tĩnh trở lại, song hốc mắt cô ấy lại đỏ lên: “Vy Vy, cậu biết không? Hiện giờ, tớ đang rất hạnh phúc, rốt cuộc tớ có thể chứng minh rằng gia đình tớ trong sạch với Kiều Phàm.”
Nhưng mà Tống Vy lại cắn môi: “Giang Hạ này, tớ muốn nói là chỉ dựa vào điều này thì vẫn chưa đủ để chứng minh đâu.”
Giang Hạ trừng mắt lớn: “Như thế vẫn chưa đủ sao? Chẳng phải đã điều tra ra tổ chức kia sao? Ba mẹ Kiều Phàm đã bị cấp cao của tổ chức đó sát hại chứ không phải do ba mẹ tớ, tại sao vẫn chưa thể chứng minh trong sạch chứ?”
“Đương nhiên chưa đủ, đúng là ba mẹ Kiều Phàm bị bọn họ sát hại nhưng anh ấy có thể nói rằng do bọn cậu tiết lộ tung tích của hba mẹ anh ấy cho phía bên kia biết nên mới giết hại ba mẹ anh ấy được.” Tống Vy nghiêm túc trả lời.
Giang Hạ lập tức im lặng.
Đúng vậy, coi như bây giờ điều tra ra tổ chức kia.
Nhưng mà vẫn không thể chứng minh trong sạch cho gia đình mình.
Giang Hạ cười giễu: “Vì sao lại như thế, khó khăn lắm mới có chút kết quả, ai ngờ vẫn rơi xuống vực thẳm. Tại sao ông trời muốn chơi bọn mình, vì sao chứ?”
Cô ấy đau đớn mà òa khóc.
Tống Vy đau lòng, thở dài: “Giang Hạ à, cậu đừng nản. Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể chứng minh trong sạch của mọi người nhưng điều tra được cái tổ chức kia đã là một sự tiến bộ lớn. Chỉ cần tìm được cấp cao sát hại ba mẹ Kiều Phàm, để bên đó chính miệng thừa nhận vì sao bản thân tìm được ba mẹ Kiều Phàm thì vết dơ của gia đình cậu có thể được rửa sạch.”
Giang Hạ nghe vậy thì mắt sáng rực.
Nhưng ánh mắt ấy lại nhanh chóng ảm đạm: “Muốn bắt được hung thủ thì khó lắm, nếu bắt được thì sao mấy mươi năm vẫn chưa tìm thấy. Huống chi cậu cũng vừa nói đó, người trong tổ chức kia đều là kẻ điên, hung tàn vô cùng, việc làm của chúng cũng đều là giết người phóng hỏa, làm sao chúng ta có thể bắt được người nọ.”
“Điều này...” Tống Vy ấp úng.
Đúng thế, loại tổ chức này tồn tại nhiều năm ở quốc tế, không bị cảnh sát hình sự quốc tế tóm gọn, có thể thấy nó khổng lồ đến cỡ nào, lớn đến mức phía cảnh sát hình sự quốc tế không dám hành động sơ xuất.
Thế nên người bình thường như bọn họ làm sao có thể đột phá loại tổ chức đó, bắt được hung thủ chứ.
Thậm chí bọn họ còn chưa bắt được Đường Hạo Minh nữa kìa.
Hơn nữa, cô cũng không thể để Hạo Tuấn đi mạo hiểm.
Tuy Tập đoàn Đường thị là một tập đoàn quốc tế lớn nhưng muốn đấu với tổ chức tà ác này là chuyện không thể.
Bởi vì người trong tổ chức đều là tên điên, nếu đấu một cách chính diện thì có lẽ đấu không lại Đường thị. Thế nhưng làm sao có chuyện nó đấu trực diện với Đường thị chứ, chắc chắn sẽ có kẻ lạ mặt làm hành động mờ ám.
Đề phòng được nó nhất thời, không phòng được cả đời.
Cô cũng không muốn Hạo Tuấn bỏ mạng vì chúng, thế nên cô sẽ không để Đường Hạo Tuấn đối đầu với tổ chức này.
Huống chi, mục đích của bọn họ cũng không phải tiêu diệt nó, mà chỉ muốn bắt Đường Hạo Minh và hung thủ sát hại ba mẹ Kiều Phàm.
Vậy nên chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, từ từ làm.
Nghĩ như vậy, Tống Vy thở dài một hơi: “Được rồi Giang Hạ, cậu đừng nóng vội, sẽ có cách thôi.”