Đường Hạo Tuấn nhíu mày, trong lòng cảm thấy sao người gọi điện thoại đến lại không có mắt như vậy.
Dù nghĩ như vậy nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra.
Là Trình Hiệp gọi tới, Đường Hạo Tuấn liếc mắt một cái liền ấn nghe: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, vừa nãy ở trong nước báo tin đến, Tống Huy Khanh đang trong cơn nguy kịch.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn lập tức nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy chớp mắt nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Tống Huy Khanh đang trong cơn nguy kịch.” Đường Hạo Tuấn nói.
Vẻ mặt của Tống Vy khựng lại, sau đó cụp mắt xuống: “Em biết rồi.”
Tô Thu hạ độc ông ta bấy lâu, cô cũng không cho người ngăn cản.
Advertisement
Chuyện Tống Huy Khanh đổ bệnh không phải là chuyện sớm muộn sao? Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng khi thật sự nghe tin thì trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.
Dù sao thì đó cũng là ba ruột của cô.
“Tình hình hiện tại của ông ta thế nào?” Đường Hạo Tuấn hỏi qua điện thoại.
Trình Hiệp lắc đầu trả lời: “Không tốt lắm, Tống Huy Khanh đi ra ngoài câu cá với người khác thì đột nhiên ngã xuống. Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, còn chưa ra khỏi trong phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ nói là cho dù ra khỏi phòng cấp cứu cũng không đứng dậy được nữa, chỉ có thể nằm trên giường bệnh.”
“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn hơi gật đầu.
Sau đó, anh buông điện thoại xuống hỏi Tống Vy: “Em định làm thế nào?”
“Về nước thăm ông ta vậy.” Tống Vy bóp trán.
Dù có thế nào thì khi Tống Huy Khanh đổ bệnh đúng là cô nên trở về thăm một chuyến.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Được, anh sẽ sắp xếp máy bay.”
“Vậy em đi nói với Tiểu Kim một tiếng.”
Nói xong, Tống Vy đi ra khỏi phòng sách, ra ngoài gọi điện cho Tống Kim.
Buổi tối hôm đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mang theo hai đứa bé lên máy bay về nước.
Sau khi xuống máy bay, Trình Hiệp lại báo tin, Tống Huy Khanh đã qua cơn nguy hiểm, phía bệnh viện cũng tra ra là Tống Huy Khanh bị trúng độc nhưng đã bị Trình Hiệp ém xuống, không để bệnh viện nói cho Tống Huy Khanh biết.
Cho nên bây giờ Tống Huy Khanh vẫn không biết rốt cuộc là sao mình lại đổ bệnh, ông ta thật sự cho rằng là do tuổi tác đã quá lớn.
Mà lúc Tống Huy Khanh vào bệnh viện, Tô Thu vẫn thấp tha thấp thỏm, sợ bác sĩ tra ra Tống Huy Khanh trúng độc.
Khi quyết định hạ độc Tống Huy Khanh, bà ta đã hy vọng Tống Huy Khanh chết ở nhà, như vậy thì không cần đưa đến bệnh viện để người ta tra ra Tống Huy Khanh chết vì trúng độc, bà ta có thể hoàn toàn thoát khỏi diện bị tình nghi.
Nhưng lần này bà không ngờ Tống Huy Khanh lại ngã gục ở bên ngoài, được người khác đưa đến bệnh viện.
Khi nghe thấy bệnh viện gọi điện thoại tới, bà ta suýt bị dọa sợ mất hồn.
Cũng may là cuối cùng bệnh viện không nói Tống Huy Khanh trúng độc, chỉ nói người già rồi thì chức năng cơ thể suy yếu nên mới ngất đi.
Chuyện này khiến Tô Thu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút coi thường bệnh viện.
Bà ta cứ tưởng những bác sĩ này lợi hại như thế nào, thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nếu bệnh viện đã không tra ra được Tống Huy Khanh bị trúng độc, vậy để Tống Huy Khanh ở lại bệnh viện cũng không sao, bà ta đỡ phải đón Tống Huy Khanh về, để cho Tống Huy Khanh đỡ phải chết ở biệt thự, làm biệt thự hôi thối.
Dù sao sau này biệt thự kia cũng là nhà của bà ta, Quốc Thần và Đông Đông mà.
Tô Thu đang vui vẻ suy nghĩ về tương lai thì có người gõ cửa phòng bệnh.
“Ai vậy?” Tô Thu không vui hỏi.
Tống Huy Khanh cũng mở mắt, nhưng trên người không có sức lực mấy, giọng nói thều thào: “Đi mở cửa đi.”
Tuy Tô Thu không muốn nhưng vẫn đi mở cửa.
Cửa mở ra, nhìn thấy một nhà bốn người ở bên ngoài, Tô Thu ngây ngẩn cả người: “Là các người sao?”
Không ngờ người ngoài cửa là Tống Vy, Đường Hạo Tuấn với hai đứa bé.
“Các người đến đây làm gì?” Tô Thu nắm chặt tay nắm cửa, cảnh giác nhìn gia đình bốn người.
Đường Hạo Tuấn không trả lời, không thèm trả lời.
Tống Vy nhìn về phía sau của Tô Thu: “Ba tôi đâu?”
Tô Thu nguýt mắt: “U trời, vẫn ba của tôi cơ à? Sao? Biết ba của cô bị bệnh rồi nên giả vờ đến thể hiện lòng hiếu thảo sao?”
“Tránh ra!” Tống Vy không muốn nói nhiều với bà ta, bảo bà ta tránh ra.
Tô Thu ưỡn ngực lên: “Tôi không tránh, cô có thể làm gì tôi nào?”
Tống Vy híp mắt lại.
Cô đang muốn đẩy Tô Thu ra thì phía sau của Tô Thu truyền đến giọng nói suy yếu của Tống Huy Khanh: “Ai vậy?”
“Là tôi.” Tống Vy trả lời.
Trong phòng bệnh, Tống Huy Khanh ngẩn người ra, sau đó vội vàng nói: “Là Vy Vy à? Mau vào đây đi.”
Lần đổ bệnh này, ông ta đã hiểu được là mình có thể sẽ không đứng dậy được nữa, chẳng còn sống được bao nhiêu ngày.
Có lẽ khi con người ta đến thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh, trái tim sẽ dần trở nên mềm mại hơn, sẽ bắt đầu càng nhớ trước đây hơn.
Ông ta mơ một giấc mơ trong lúc được giải cứu, mơ về quá khứ, về khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình bốn người bọn họ.
Khi đó, Lưu Mộng không mạnh mẽ bá quyền, hết mực quan tâm chu đáo với ông ta, Vy Vy và Tiểu Kim cũng rất sùng bái ông ta, ông ta thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng khi bị hai mẹ con Tô Thu và Huyền Nhi khiêu khích ở phía sau, ông ta mới dần dần chướng mắt Lưu Mộng, càng ngày càng không thích Vy Vy và Tiểu Kim, cuối cùng mới có thể làm ra việc đuổi hai chị em Vy Vy và Tiểu Kim ra khỏi nhà.
Nhưng bây giờ ông ta hối hận rồi, thật sự hối hận rồi. Vào lúc sắp chết, ông ta thật sự rất hy vọng Vy Vy và Tiểu Kim trở lại bên cạnh ông ta, để ông ta cảm nhận một chút hạnh phúc của con gái ở bên hầu hạ, mà ông ta cũng càng muốn Vy Vy và Tiểu Kim tha thứ cho người ba là ông ta đây.
Tống Vy nghe được Tống Huy Khanh bảo mình đi vào, ánh mắt trầm xuống một chút, kéo tay của hai đứa bé rồi nói với Đường Hạo Tuấn: “Anh ra ngoài chờ em đi, em nói chuyện với Tống Huy Khanh một lát rồi sẽ đi ra.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.
Tống Vy kéo hai đứa bé vào, lúc lướt qua bả vai của Tô Thu, cô thẳng thừng dùng vai của mình hất văng vai của Tô Thu ra rồi đi vào.
Tô Thu bị va đập vào tường, đau đến mức kêu oai oái.
“Vy Vy.” Tống Huy Khanh chống người ngồi dậy, ánh mắt yêu thương nhìn Tống Vy cùng hai đứa bé bên cạnh cô.
Hai đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, đang chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm vào ông ta, khiến cho ai nhìn thấy đều cảm thấy cực kỳ dễ thương.
Giờ phút này Tống Huy Khanh cũng cảm thấy như vậy, ông ta tha thiết nhìn hai đứa trẻ, rất muốn giơ tay để bế nhưng lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể mở miệng: “Vy Vy, bế hai đứa nhỏ lên giường đi.”
“Thôi, cứ để chúng đứng đi.” Tống Vy cầm tay hai đứa nhỏ, từ chối Tống Huy Khanh.
Cũng không phải cô không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Tống Huy Khanh.
Thấy Tống Vy từ chối, ánh mắt Tống Huy Khanh rệu rã hẳn đi: “Trẻ con phải đứng lâu sẽ mệt, hay là để chúng tới đây ngồi đi.”
“Không cần, chúng tôi chỉ nghe nói ông bị bệnh nên đến xem ông đã chết chưa thôi, lát nữa sẽ đi ngay, không cần ngồi đâu.” Tống Vy lạnh lùng nói.
Sao Tống Huy Khanh có thể không hiểu, cô làm vậy là không muốn để cho ông ta tiếp xúc với hai đứa nhỏ. Trong lòng ông ta có chút tức giận nhưng hơn thế là cảm giác bất lực: “Vy Vy, con cũng thấy dáng vẻ bây giờ của ba rồi đó, ba không sống được bao lâu nữa.”
“Vậy thì sao?” Tống Vy lạnh nhạt nhìn ông ta.
Tống Huy Khanh cười khổ: “Ba đã sắp chết rồi, con vẫn không tha thứ cho ba sao? Ba biết ba có lỗi với các con, nhưng dù thế nào thì ba vẫn là ba của con, cho dù con oán hận ba như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng nên xóa hết đi.”
“Không xóa hết được.” Tống Vy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Việc này cũng giống như ông đã đâm tôi một dao rồi để lại một vết sẹo trên người tôi vậy, mãi mãi cũng không thể mất đi được. Tổn thương là tổn thương, không thể xóa nhòa theo cái chết của ông được đâu. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.”
“Con...” Tống Huy Khanh thở dài, đau đớn đấm ngực mình: “Con thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
“Tôi nhẫn tâm?” Tống Vy bật cười: “Người nhẫn tâm chẳng lẽ không phải là ông ư?”