Càng nói, sức tay của Đường Hạo Minh càng lớn hơn.
Lâm Giai Nhi bị bóp cổ đến mức mặt đỏ bừng, con ngươi lồi ra, không thể thở được.
Cô ta không ngờ tâm trạng của người đàn ông này lại thất thường như vậy, mới nói một câu đã ra tay ngay được.
Lâm Giai Nhi há to miệng ra muốn hít thở, hai tay đánh mạnh vào tay của Đường Hạo Minh, muốn đánh cho Đường Hạo Minh buông tay ra.
Nhưng tay của Đường Hạo Minh giống như một cái kìm sắt, không hề buông lỏng chút nào vì hành động của cô ta.
Chẳng mấy chốc, Lâm Giai Nhi không hít thở được, bắt đầu trợn trắng mắt, từ khóe mắt chảy ra rất nhiều nước mắt.
Đúng vào lúc Lâm Giai Nhi cho rằng mình thật sự sẽ bị Đường Hạo Minh bóp chết ở chỗ này thì Đường Hạo Minh đột nhiên lại buông cô ta ra.
Cơ thể của Lâm Giai Nhi mềm oặt rồi ngã xuống đất, ôm cổ ho sù sụ, vừa ho vừa thở hổn hển.
Mãi cho đến khi phổi đã có không khí, hô hấp cũng dần dần ổn định rồi thì cô ta mới hiểu được mình đã thoát khỏi một kiếp nạn.
Advertisement
Đường Hạo Minh ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ lên mặt của Lâm Giai Nhi: “Sau này nói chuyện với tôi thì phải cung kính lễ phép vào. Nếu chọc giận tôi, cho dù không tự tay giết cô thì cũng sẽ đưa cô cho Hạo Tuấn, nói cho nó biết cô chính là hung thủ thứ hai sát hại ba mẹ của nó. Cô nói xem cô sẽ rơi vào kết cục như thế nào đây?”
Lâm Giai Nhi run cầm cập: “Đừng mà, đừng giao tôi cho Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Minh cười híp mắt: “Cho nên cô phải biết điều một chút, ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi bảo cô làm gì thì cô làm cái đấy, có hiểu không? Chó thì phải có dáng vẻ của chó.”
Lâm Giai Nhi cụp mắt xuống che đi sự phẫn hận trong mắt, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe lời.”
“Vậy thì tốt.” Lúc này Đường Hạo Minh mới hài lòng thả tay ra, đứng lên đi ra ngoài.
Trợ lý của anh ta đang chờ ở bên ngoài, thấy anh ta đi ra thì vội vàng đưa một chiếc khăn ướt sạch sẽ tới.
Đường Hạo Minh nhận lấy, ghét bỏ lau lau cái tay đã chạm vào Lâm Giai Nhi.
Trợ lý đi phía sau anh ta nói: “Ông chủ, chúng ta phải giữ người phụ nữ đó lại thật sao? Cô ta không phải nhân vật đơn giản gì đâu, tí tuổi đầu đã biết hại chết người rồi, giữ lại người như vậy quá nguy hiểm. Lỡ như một ngày nào đó đâm ngược lại chúng ta một dao thì sẽ rất phiền toái...”
“Tôi biết, nhưng cũng bởi vì cô ta độc ác nên có một số việc chỉ có cô ta mới có thể làm. Nhưng mà không cần lo lắng, tôi sẽ khống chế để cô ta không thể đâm nhát dao đó được. Khi nào cô ta hoàn thành nhiệm vụ mà tôi muốn cô ta hoàn thành, tôi sẽ là người đầu tiên giết cô ta, báo thù cho thím hai.” Đường Hạo Minh ném chiếc khăn cho trợ lý rồi trả lời.
Trợ lý nghe anh ta nói như vậy, dĩ nhiên không thể nói gì nữa.
Đường Hạo Minh đút tay vào túi quần, lại hỏi: “Hỏi thăm chính xác xem Đường Hạo Tuấn để cổ phần của Duy Tâm ở đâu chưa?”
“Chưa ạ.” Trợ lý lắc đầu: “Nhưng tổng giám đốc Đường đã công bố với bên ngoài rằng anh chính là chủ tịch của Duy Tâm, còn bảo anh trở về ký giấy chuyển nhượng cổ phần.”
“Hừ, ký giấy chuyển nhượng cổ phần cái gì? Nó làm như vậy là để cho tôi trở về tự chui đầu vào lưới mà thôi.” Đường Hạo Minh khinh thưởng nhếch mép.
Trợ lý chần chờ vài giây: “Ông chủ, vì sao anh lại cố chấp với Duy Tâm như vậy? Duy Tâm cũng không phải là công ty lớn gì, kém xa tập đoàn Đường Thị. Thay vì lấy Duy Tâm, sao anh không lấy luôn tập đoàn Đường Thị?”
Đường Hạo Minh rũ mí mắt xuống: “Cậu không hiểu đâu, đối với tôi thì Duy Tâm có ý nghĩa rất đặc biệt, nó là thứ thím hai để lại cho tôi.”
Người phụ nữ dịu dàng lương thiện kia, người khiến anh ta cảm nhận được tình thương của mẹ.
Người phụ nữ khiến anh ta nhớ mãi không quên...
Trợ lý thấy Đường Hạo Minh toát ra sự nhớ nhung da diết trong mắt mà kinh hãi trong lòng.
Ông chủ với thím hai của mình...
Trợ lý nuốt nuốt khan một cái, không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng cúi đầu.
Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn đã họp xong, vội vàng chạy đến chỗ của Tống Vy.
Vừa vào biệt thự anh đã ôm chặt lấy Tống Vy, quan sát kỹ càng: “Không sao chứ?”
Tống Vy biết anh hỏi cái gì nên liền lắc đầu: “Không sao đâu, may mà Trình Hiệp tới kịp, yên tâm đi, em vẫn khỏe lắm. “
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng lại, ôm mặt cô áp sát vào lồng ngực của mình để cho cô nghe thấy nhịp tim anh đập nhanh như thế nào.
Khoảnh khắc khi nghe được tin Đường Hạo Minh ném cô xuống hồ, trái tim anh đã chực nhảy ra ngoài đến nơi.
May mà cuối cùng anh nghe Trình Hiệp nói rằng cô đã được giải cứu thành công.
Nếu không thì anh thật sự không biết liệu mình có phát điên lên hay không nữa.
Tống Vy lẳng lặng dựa vào trong lồng ngực anh, cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh, khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, lại để cho anh lo lắng rồi.”
“Người nên xin lỗi là anh, là anh kéo em vào cuộc sống của anh nên em mới dính líu đến những nguy hiểm này.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc của cô rồi nói.
Tống Vy dụi người ở trong lồng ngực của anh: “Được rồi, đừng tự trách mình nữa, nguy hiểm một chút thôi. Khi nào bắt được bọn Đường Hạo Minh chẳng phải là sẽ ổn cả sao?”
Đường Hạo Tuấn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm cô.
Bắt được Đường Hạo Minh?
Nếu thật sự bắt được dễ dàng như vậy thì sẽ không đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa bắt được.
Thế lực của Đường Hạo Minh không hề yếu hơn anh, có lẽ ở trong nước thì thế lực của Đường Hạo Minh kém xa anh.
Nhưng ở nước ngoài thì anh dám khẳng định là mình kém xa Đường Hạo Minh.
Bởi Đường Hạo Minh quanh năm ở nước ngoài. Nếp sống ở nước ngoài vốn không có trật tự, không gay gắt như ở trong nước, cho nên hầu hết cấp dưới của Đường Hạo Minh đều là những tội phạm bỏ trốn, có vũ khí nóng.
Chỉ dựa vào điểm này thôi, muốn bắt được Đường Hạo Minh ở nước ngoài gần như là rất khó, cho nên mãi mà anh vẫn chưa bắt được Đường Hạo Minh, nguyên nhân chính là bởi vì thế lực ở nước ngoài của Đường Hạo Minh rất mạnh.
Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn không nói lời nào, trong lòng cũng hiểu được khó khăn của anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Thôi nào ông xã, đừng nghĩ đến những điều không vui ở chỗ này nữa, đi thôi, chúng ta đi lên lầu xem bọn nhỏ đi, hai đứa chơi đồ chơi ở trong phòng mà nhìn thấy anh trở về thì nhất định rất vui.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Anh kéo tay của Tống Vy đi lên lầu.
Mấy ngày sau đó, tất cả lại trở về trạng thái sóng yên biển lặng như bình thường.
Như thể tất cả các mối nguy hiểm đều đã bị diệt trừ.
Nhưng Tống Vy biết không phải như vậy, nguy hiểm không bị diệt trừ mà chỉ là nó đang ẩn nấp trong bóng tối, không lộ ra mà thôi.
Mấy ngày nay Đường Hạo Tuấn vẫn kết hợp với thống đốc Steve lùng sục toàn bộ thành phố, muốn tìm cho ra Đường Hạo Minh.
Nếu như lúc này Đường Hạo Minh xuất hiện thì chính là tự sa đầu vào lưới.
Cho nên Đường Hạo Minh phải trốn cho kỹ chứ sao?
Nhưng mà anh ta cũng trốn kỹ quá, lật tung cả đất lên mà cũng không tìm thấy, việc này khiến sắc mặt Đường Hạo Tuấn rất khó coi, cũng làm cho anh hiểu được rằng mình đã đánh giá thấp thế lực của Đường Hạo Minh rồi.
Thế lực của Đường Hạo Minh ở nước ngoài lớn hơn rất nhiều so với anh nghĩ.
Xem ra muốn tìm được Đường Hạo Minh mà chỉ dùng cổ phần của Duy Tâm là chưa đủ, còn phải thăm dò thế lực sau lưng của Đường Hạo Minh nữa.
Rốt cuộc làm cách nào mà Đường Hạo Minh có thể phát triển được một thế lực lớn như vậy, chỉ vỏn vẹn trong năm năm là tuyệt đối không thể, bởi trong tay Đường Hạo Minh không có nhiều tiền đến mức gây dựng cả một thế lực để có thể đi lại tự do ở vài quốc gia như vậy được.
Khả năng duy nhất chính là Đường Hạo Minh gặp được một cơ duyên nào đó, kế thừa một thế lực nào đó.
Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, chìm trong suy tư.
Tống Vy bưng đến cho anh một tách cà phê: “Được rồi, đừng nhíu mày nữa, nhìn như ông già vậy.”
Ông già?
Đường Hạo Tuấn nhíu mày nhìn cô, sau đó giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô lên đùi mình: “Hử? Anh là ông già hả?”
“Hơn ba mươi rồi mà không già sao?” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn cắn vành tai cô một cái, giọng khàn khàn nói: “Chờ em tròn ba tháng, anh sẽ cho em biết anh có phải là ông già hay không.”
Gương mặt tươi cười vui vẻ của Tống Vy hơi ráng hồng, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Thôi thôi thôi, sao lúc nào cũng có thể nghĩ đến chuyện đó vậy.”
“Chuyện đó thì đã làm sao, chuyện đó không phải rất chính...”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của anh đã vang lên.