Bỏ đứa bé trong bụng Tống Vy đi, có lợi ích gì với Đường Hạo Minh?
Chẳng lẽ, Đường Hạo Minh muốn anh tuyệt hậu, cảm thấy anh không có con, sau này tập đoàn Đường thị vẫn phải giao cho nhà lớn?
Ha, nếu như Đường Hạo Minh thật sự nghĩ như vậy, vậy thì quá sai lầm rồi.
Cho dù anh không có con, tập đoàn Đường thị của anh cũng không để lại cho cả nhà Đường Hạo Minh.
“Khụ...” Lúc này, người phụ nữ nằm trên giường bệnh kêu rên một tiếng, có dấu hiệu tỉnh lại.
Đường Hạo Tuấn không nghĩ nữa, nhìn cô.
Rất nhanh, lông mi của người phụ nữ khẽ run rẩy, mở mắt ra.
“Hạo Tuấn?” Mặc dù Tống Vy đã tỉnh lại, nhưng lúc này cả người vẫn không có sức, đầu óc quay cuồng, giọng nói cũng khàn và yếu ớt.
Đường Hạo Tuấn xoa mặt cô, giọng nói dịu dàng trả lời: “Là anh.”
Tống Vy cười, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt hỏi: “Đứa bé đâu, đứa bé còn không?”
“Yên tâm, đứa bé vẫn còn.” Đường Hạo Tuấn vội vàng trả lời.
Advertisement
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt, vậy tốt.”
Vành mắt cô đỏ lên: “Hạo Tuấn, anh có biết không, chúng ta đã suýt nữa mất đi đứa bé, đều tại em, đi tin tưởng những bác sĩ này.”
“Không trách em, là Đường Hạo Minh, anh ta mua chuộc bác sĩ khoa sản của rất nhiều bệnh viện, vì vậy em mới trúng chiêu.” Đường Hạo Tuấn nắm tay cô, bày tỏ cô không cần tự trách.
Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể nghi ngờ lời nói của bác sĩ chứ.
Còn không phải là bác sĩ nói gì chính là cái đó sao.
“Nhưng trong lòng em vẫn áy náy.” Tống Vy nhỏ giọng nức nở.
Suýt nữa đứa bé trong bụng cô đã không còn.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống cạnh giường bệnh: “Anh muốn biết, làm sao mà Đường Hạo Minh biết em mang thai?”
Tống Vy lau nước mắt, cố gắng để mình bình tĩnh lại, trả lời: “Ngày hôm đó không phải em xảy ra chuyện sao? Là Đường Hạo Minh đưa em đến bệnh viện, chính lúc đó anh ta biết được em mang thai.”
“Hóa ra là như vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, bày tỏ đã biết.
Tống Vy nhìn anh: “Hạo Tuấn, tại sao anh ta phải làm như vậy?”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Nguyên nhân cụ thể là gì anh vẫn chưa biết, anh cũng chỉ phỏng đoán, đợi điều tra ra được mới có thể xác định.”
“Được.” Tống Vy mím môi, bày tỏ đã biết.
“Ngủ thêm đi, anh ngồi trông em, đừng sợ.” Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô.
Tống Vy ừ một tiếng, nắm chặt lấy tay anh, nhắm mặt lại.
Bởi vì vẫn còn thuốc gây mê, không lâu sau Tống Vy lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới rút tay lại, gửi tin nhắn cho Trình Hiệp ở trong nước, bảo anh ta dẫn theo mấy bác sĩ khoa sản đáng tin cậy sang.
Anh không tin tưởng bác sĩ ở nước ngoài.
Ít nhất trước khi điều tra ra những bác sĩ nhận hối lộ, anh sẽ không để những bác sĩ kia chạm vào Tống Vy.
Trình Hiệp ở trong nước nhận lệnh, rất nhanh đã đi sắp xếp, sau đó trực tiếp lấy máy bay tư nhân của Đường Hạo Tuấn để bay qua bên này.
Khoảng 9h tối, Trình Hiệp và những người khác đã đến.
Mấy bác sĩ khoa sản vừa đáp xuống, lập tức bắt đầu làm việc, kiểm tra tỉ mỉ, kỹ càng cho Tống Vy.
Một tiếng sau, đã có kết quả kiểm tra.
Bác sĩ đứng đầu đưa tờ báo cáo kết quả kiểm tra thai cho Đường Hạo Tuấn: “Đường tổng, đứa bé trong bụng thai phụ rất khỏe mạnh, không có bệnh biến, không bị dị dạng, anh yên tâm.”
Đường Hạo Tuấn nắm chặt tờ báo cáo trong tay, trong lòng ý dâng lên ý muốn giết người.
Trình Hiệp ở bên cạnh cũng cảm thấy vui mừng: “May là trước khi phẫu thuật mợ chủ đã kịp thời biết được sự thật, nếu không đứa trẻ thật sự sẽ không còn nữa.”
Lúc anh ta vừa đến đây, đã nghe ngóng được là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vừa kinh ngạc, cũng rất thổn thức.
Đường Hạo Minh lại bỉ ổi như vậy, còn ra tay với một cái thai chưa thành hình.
“Tăng số người đi tìm kiếm tung tích của Đường Hạo Minh, lúc cần, có thể dùng vợ chồng Đường Mãnh để uy hiếp, dẫn dụ anh ta ra.” Đường Hạo Tuấn buông tờ báo cáo trong tay ra, giọng nói u ám căn dặn.
Trình Hiệp gật đầu, bày tỏ đã biết.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại bảo anh ta sắp xếp chỗ ở cho những bác sĩ này.
Bởi vì mấy tháng tiếp theo, sức khỏe của Tống Vy sẽ giao cho bọn họ chăm sóc, đến tận khi đứa bé được sinh ra.
Trình Hiệp đi làm theo.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy rời khỏi bệnh viện, trở về biệt thự.
Hai đứa bé và Hạ Bảo Châu đang đợi ở biệt thự.
Nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng đi lên đón.
“Đường tổng, Vy Vy, hai người trở…Vy Vy làm sao vậy?” Hạ Bảo Châu còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Tống Vy được Đường Hạo Tuấn bế, vội vàng hỏi.
Hai đứa bé cũng rất lo lắng.
“Ba, mẹ không sao chứ?” Tống Hải Dương cũng hỏi.
Đường Hạo Tuấn cũng không muốn hai đứa bé lo lắng, cố gắng để giọng nói của mình trở nên dịu dàng trả lời: “Mẹ không sao, chỉ ngủ thiếp đi thôi.”
“Vậy sao.” Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ, lập tức tin tưởng.
Nhưng Tống Hải Dương không tin, ánh mắt lóe lên, không nói gì nữa.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy về phòng ở trên tầng.
Hạ Bảo Châu và Tống Hải Dương cũng đi theo.
Tống Dĩnh Nhi muốn đi theo, nhưng lại bị Tống Hải Dương dỗ dành ở lại dưới tầng.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đặt Tống Vy lên giường, Tống Hải Dương mới lên tiếng: “Ba, mẹ làm phẫu thuật phá thai đúng không?”
Đường Hạo Tuấn sững sờ, Hạ Bảo Châu cũng giật mình.
“Hải Dương, sao cháu biết?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Phải biết là Vy Vy không nói cho hai đứa nhỏ biết chuyện đứa bé bị dị dạng.
Chính là sợ trong lòng hai đứa nhỏ cảm thấy khó chịu, bởi vì hai đứa nhỏ rất mong chờ sự xuất hiện của em trai em gái.
“Con nhìn thấy rồi.” Tống Hải Dương nhìn Đường Hạo Tuấn, trả lời: “Buổi chiều con đi vào phòng của mẹ, nhìn thấy báo cáo kiểm tra của mẹ, bên trên viết đứa bé trong bụng mẹ bị dị dạng, vì vậy nhìn thấy ba bế mẹ về, con mới đoán có phải mẹ đã làm phẫu thuật.”
“Này, Hải Dương, cháu quá thông minh, ngay cả báo cáo kiểm tra cũng có thể hiểu được, dì xem cũng không thể hiểu được.” Hạ Bảo Châu vỗ vai đứa nhỏ, vô cùng kinh ngạc nói.
Tống Hải Dương trợn mắt: “Dì Bảo Châu, dì đừng lấy IQ của dì để so sánh với cháu thì hơn, dì sẽ khóc đó.”
“Cháu….” Hạ Bảo Châu tức giận bĩu môi.
Thằng nhóc này, nói chuyện khiến người khác quá tức giận.
“Mẹ không làm phẫu thuật.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên trả lời.
Tống Hải Dương chớp chớp mắt: “Thật sao?”
Hạ Bảo Châu cũng nghi hoặc, không hiểu được: “Đường tổng, tại sao không làm phẫu thuật, hôm nay anh với Vy Vy ra ngoài không phải là đi làm phẫu thuật sao?”
“Đứa bé trong bụng Vy Vy không bị dị dạng, là bị lừa.” Đường Hạo Tuấn trả lời đơn giản.
Nhưng ý nghĩa trong đó đã đủ khiến cho Hạ Bảo Châu và Tống Hải Dương kinh ngạc.
“Bị lừa?” Hạ Bảo Châu cao giọng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tống Hải Dương cũng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nói một vài nguyên nhân và kết quả của chuyện ở bệnh viện.
Hạ Bảo Châu nghe xong, tức giận giậm chân: “Mẹ nó, lại còn như vậy nữa, Đường tổng, cái tên anh họ kia của anh không phải là con người mà, Đường tổng, anh nhất định không thể bỏ qua cho anh ta.”
“Đường Hạo Minh....là bác cả?” Tống Hải Dương nheo mắt lại giống hệt như Đường Hạo Tuấn.
Cậu bé đột nhiên nhớ đến một điểm kỳ lạ, đó chính là hành vi Đường Hạo Minh bảo cậu bé gọi là bác cả.
Lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy Đường Hạo Minh, cũng là đêm cậu bé xảy ra tai nạn, ăn cơm cùng với mẹ ở nhà ăn, Đường Hạo Minh chủ động đi lên bắt chuyện với mẹ, còn bảo cậu bé gọi là bác cả, nói mình là anh trai của ba.
Lúc đó, mẹ với ba Hạo Tuấn vẫn chưa kết hôn, tại sao Đường Hạo Minh lại nói là bác cả của cậu bé chứ?
Chả lẽ Đường Hạo Minh có năng lực tiên đoán được tương lai, đã biết mẹ và ba Hạo Tuấn sẽ kết hôn?
Hay là vì cậu bé trông giống ba Hạo Tuấn, vì vậy nhận nhầm cậu bé là con trai ruột của ba Hạo Tuấn, mới bảo cậu bé gọi là bác cả?
Đang suy nghĩ, Tống Hải Dương lại nghe thấy Đường Hạo Tuấn hỏi: “Hải Dương, con đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì ạ.” Tống Hải Dương lắc cái đầu nhỏ.
Đường Hạo Tuấn thấy cậu bé không muốn nói, cũng không lưu tâm, thu lại ánh mắt: “Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Anh sẽ bắt Đường Hạo Minh và vợ chồng Đường Mãnh cùng xuống địa ngục!