Giây phút cánh cửa được đẩy ra, tiếng còi cảnh báo lập tức vang lên.
Bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đều sững sờ.
Bởi vì tiếng còi cảnh báo này có nghĩa là cửa phòng phẫu thuật được mở ra mà chưa có sự cho phép của bọn họ.
Cũng có nghĩa là, có người xông vào.
Bác sĩ và y tá đều hoảng sợ nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, một người đàn ông phương Đông cao lớn từ bên ngoài đi vào, tiếng bước chân lanh lảnh, giống như đang giẫm lên trái tim của bọn họ, làm bọn họ dần trở nên sợ hãi.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt, lướt qua bác sĩ và y tá với vẻ mặt kỳ quái, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Tống Vy đang ở trên bàn phẫu thuật, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Chỉ thấy Tống Vy bị bác sĩ dùng băng y tế trói lại, trong miệng còn bị nhét một miếng vải dùng trong y tế, làm cho cô không thể nói chuyện.
Nhưng ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy hào quang.
Advertisement
Đây là ánh mắt vui mừng khi nhìn thấy cứu tinh.
“U..u..” Tống Vy kích động phát ra âm thanh về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, bước nhanh về phía trước.
Lúc anh lấy miếng vải trong miệng Tống Vy ra, bác sĩ vội vàng ngăn anh lại, toát mồ hôi, nở nụ cười gượng gạo nói: “Anh à, chúng tôi vẫn còn đang trong quá trình phẫu thuật, mời anh ra ngoài, có được không?”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn tràn đầy sát khí nhìn bác sĩ: “Phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì mà cần phải trói người bệnh lại như thế này?”
Trong mắt bác sĩ lóe lên một tia chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng giải thích: “Đó là vì thuốc gây mê của cô Tống không có tác dụng, chúng tôi sợ trong khoảng thời gian phẫu thuật cô ấy sẽ cử động linh tinh, vì vậy....”
“Vì vậy các anh muốn nạo sống?” Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại thành đầu kim to nhỏ.
Cho dù anh có thông minh đến đâu cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân thật sự Tống Vy bị trói.
“Chúng...chúng tôi...” Bác sĩ càng thêm hoảng loạn.
Đương nhiên bọn họ không thể thừa nhận là nạo sống.
Dù sao hành vi này là vi phạm nghiêm trọng quy định y khoa quốc tế, một khi bị truyền ra ngoài, bọn họ sẽ xong đời.
Đường Hạo Tuấn thấy bác sĩ không trả lời được, hoàn toàn mất kiên nhẫn, đẩy mạnh bác sĩ về phía sau.
Bác sĩ loạng choạng lùi về sau hai bước, rời khỏi bàn phẫu thuật, y tá vội vàng đỡ lấy anh ta.
Không còn ai ngăn cản, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng lấy được miếng vải trong miệng Tống Vy ra.
Giây phút được tự do, Tống Vy dùng chút sức lực cuối cùng, nhìn bác sĩ và y tá, giọng nói tràn đầy sự căm hận: “Hạo Tuấn, con của chúng ta không bị dị dạng, tất cả đều là một âm mưu, là Đường Hạo Minh và mấy bệnh viện cấu kết với nhau, mục đích chính là muốn phá bỏ con của chúng ta, mau, báo cảnh sát!”
Nói xong những lời này, Tống Vy cũng không thể chống đỡ được nữa, mất đi ý thức.
Dù sao cũng bị gây mê lâu như thế rồi, cô còn thể giữ được ý thức, đã rất giỏi rồi.
Bây giờ Đường Hạo Tuấn đã đi vào, cô biết mình và đứa bé đã được cứu, vì vậy mới yên tâm bị gây mê hoàn toàn.
Lời mà Tống Vy nói ra khiến trong phòng phẫu thuật rộng lớn hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Lúc này bác sĩ và y tá cũng hoàn toàn sững sờ, hai chân mềm nhũn, ngã xuống, ngồi trên mặt đất, trên mặt viết hai chữ, xong rồi.
Đường Hạo Tuấn kiềm nén sự kích động muốn giết chết hai người này, cầm lấy dao phẫu thuật cắt hết những dây vải đang buộc trên người Tống Vy, bế cô xuống khỏi bàn phẫu thuật.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra, một nhóm bác sĩ, y tá từ bên ngoài đi vào.
Ông lão đi đầu, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, chất vấn: “Ai đang gây rối ở bệnh viện?”
Ánh mắt ông ta lướt qua y tá và bác sĩ đang ngồi trên đất, cau mày, cuối cùng lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn đang bế Tống Vy, trên mặt tràn đầy sự không vui: “Là cậu đang gây rối ở bệnh viện?”
Đường Hạo Tuấn quen ông lão này, là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng quốc tế, cũng chính là viện trưởng của bệnh viện này.
“Viện trưởng Brown, ông đến thật đúng lúc, bác sĩ và y tá khoa phụ sạn của bệnh viện các ông đã nhận hối lộ của người khác, lừa gạt đứa bé trong bụng vợ tôi bị dị dạng, có dụng ý xấu ,muốn bỏ đứa bé trong bụng vợ tôi, chuyện này mong ông cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi không ngại khiến bệnh viện của ông hóa thành hạt bụi.”
Đường Hạo Tuấn nhìn viện trưởng, giọng nói lạnh lùng, thờ ơ, nói.
Giọng nói của anh không lớn, rõ ràng có chút bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe ra sát khí trong giọng nói đó.
Đặc biệt là tên bác sĩ và y tá ở ngồi trên đất, cơ thể run rẩy, sợ đến mức đầu cúi vô cùng thấp, không dám nói chuyện.
Viện trưởng Brown cũng sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cậu vừa nói, bọn họ nhận tiền hồi lộ, muốn....”
Đường Hạo Tuấn không đợi ông ta nói xong, bế Tống Vy đi qua người ông ta đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bây giờ Tống Vy đang bị hôn mê, nhất định phải nhanh chóng tiêm thuốc loại bỏ thuốc mê.
Bác sĩ Brown nhìn về phía Đường Hạo Tuấn rời đi, lại nhìn bác sĩ và y tá đang ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt già nua vốn đang nghiêm khắc, càng thêm đáng sợ: “Điều tra, điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
Nhận hối lộ trên địa bàn của ông ta, ác ý lừa gạt người bệnh.
Loại u nhọt này, ông ta tuyệt đối không thể tha thứ.
Phía bên kia, Tống Vy đã tiêm xong thuốc loại bỏ thuốc mê, đã được đưa đến phòng bệnh.
Viện trưởng Brown đi đến, cúi người xin lỗi Đường Hạo Tuấn: “Vô cùng xin lỗi anh Đường, tôi không hề biết người của tôi làm chuyện không có y đức như vậy, mong anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh với mợ Đường một lời giải thích.”
“Giải thích gì?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn ông ta.
Rõ ràng có được kết quả cụ thể, sẽ không từ bỏ.
Sau khi viện trưởng giải thích, trong lòng thở dài, trả lời: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên với hiệp hội y học quốc tế, để hai tên bác sĩ và y tá vô lương tâm này cút khỏi giới y học, hơn nữa còn tống bọn họ vào tù, anh thấy thế nào?”
“Chỉ cút khỏi giới y học và ngồi tù sao đủ được, đợi bọn họ ra, bọn ra vẫn có thể bí mật hành nghề y.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.
Vẻ mặt viện trưởng cứng đờ: “Vậy ý của anh là?”
Người đàn ông phương Đông này, thật sự không dễ làm anh hài lòng.
“Tôi muốn tay của bọn họ, ngay cả dụng cụ ăn cũng không thể cầm được, viện trưởng Brown, ông là một bác sĩ, tôi tin ông có thể làm được đúng không.” Đường Hạo Tuấn nhìn viện trưởng, giọng nói nhẹ như bay, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng vô hạn nói.
Viện trưởng hít một hơi khí lạnh: “Anh à, cái này có phải có chút quá nghiêm trọng?”
“Nếu như không phải vợ tội kịp thời phát hiện ra âm mưu của bọn họ, ông cảm thấy bây giờ con của tôi có còn không?” Đường Hạo Tuấn nói.
Viện trưởng nghẹn lời, sau đó cũng không nói ra hình phạt này quá nghiêm trọng.
Cuối cùng, ông ta thở dài, vẫn phải đồng ý.
“Còn có, tên bác sĩ và y tá này, hôm nay là lần đầu tiên tư vấn cho vợ tôi, lần trước lúc vợ tôi đến đây, người làm kiểm tra cho vợ tôi không phải là bọn họ, mà là bác sĩ và y tá khác.” Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên nói.
Viện trưởng hiểu ý, sắc mặt trở nên u ám: “Thưa anh, ý của anh là, không chỉ có hai người bọn họ nhận hối lộ, còn có bác sĩ và y tá khác ở khoa sản cũng nhận...”
“Có khả năng là cả khoa sản đều tham gia vào.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời ông ta.
Viện trưởng hít một hơi khí lanh, say đó nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi xử lý.”
Nói xong, ông ta rời khỏi phòng bệnh.
Đường Hạo Tuấn không nói với ông ta, là ngoài bệnh viện của ông ta, còn có khoa sản của những bệnh viện khác cũng bị Đường Hạo Minh mua chuộc.
Bởi vì Tống Vy đi rất nhiều bệnh viện, kết quả kiểm tra đều là thai nhi bị dị dạng, vì vậy ngoại trừ bị Đường Hạo Minh mua chuộc thì vẫn còn nguyên nhân khác.
Anh không nói là vì bác sĩ Brown không quản được những bệnh viện kia, những bệnh viện kia chỉ có thể tự anh ra tay.
Suy nghĩ một lúc, Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Là tôi, tôi có chuyện muốn làm phiền anh, xem như tôi nợ anh một ân tình.”
Mấy phút sau, cuộc điện thoại kết thúc.
Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, ánh mắt u ám nhìn Tống Vy đang nằm trên giường.
Ruốt cuộc tại sao Đường Hạo Minh lại làm như vậy?