“Tổng giám đốc, ai gửi video này cho anh?” Trình Hiệp vội vàng hỏi.
Đường Hạo Tuấn hung hăng nhắm mắt lại, gắng gượng ổn định lại cảm xúc của mình, giọng nói lạnh băng vô tình: “Không biết.”
“Vậy để tôi cho người đi điều tra thử.” Trình Hiệp nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý: “Điều tra đi, nhất định phải tra ra người gửi.”
Có thể giữ video mười năm trước tới giờ mới gửi cho anh, rõ ràng đối phương phải có mục đích gì đó.
Mục đích rõ ràng nhất, chính là khiến anh và Tống Vy trở mặt thành thù.
Nghĩ tới Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt xuống, che khuất sự điên cuồng trong đáy mắt, lại nói: “Còn cả video này nữa, cậu cũng giám định xem, có cắt ghép chỉnh sửa gì không.”
Lần đầu tiên nhìn thấy video này, anh suýt chút nữa mất hết lý trí, nhận định là mẹ con Tống Vy đâm vào ba mẹ anh.
Nhưng giờ bình tĩnh lại, anh nghĩ kỹ hơn, nếu người gửi video muốn anh và Tống Vy trở mặt thành thù, vậy thì video này có khả năng đã bị xử lý.
Nhìn Trình Hiệp copy video, Đường Hạo Tuấn ngồi xuống ghế, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.
Tống Vy, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng!
Trải qua chuyện video này, Đường Hạo Tuấn đã không còn tâm trạng làm việc nữa.
Khi thư ký dọn dẹp sạch sẽ lại văn phòng, anh vẫn ngồi trầm tư trên ghế.
Mãi tới buổi chiều Tống Vy gọi điện thoại tới, anh mới gắng gượng lấy lại một chút tinh thần.
“Ông xã, hôm nay anh bận lắm sao?” Tống Vy hỏi trong điện thoại.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt: “Không, sao thế?”
“À…” Không biết có phải do ảo giác hay không, Tống Vy cảm thấy giọng điệu anh khá lạnh nhạt, nhưng anh nói quá ít, cô cũng không dám chắc chắn.
Có lẽ cô thật sự đã nghe nhầm.
Nghĩ như vậy, Tống Vy liền gạt chuyện này đi, cô cười: “Bình thường giờ này anh sẽ tới đón em, hôm nay thấy anh không tới nên em gọi điện thoại hỏi, tưởng là anh đang bận.”
“Ừ, anh tới ngay đây.” Đường Hạo Tuấn nói.
“Được, đi đường cẩn thận.” Tống Vy gật đầu.
Nghe được bốn chữ đi đường cẩn thận, đôi mắt Đường Hạo Tuấn run lên, sắc mặt lạnh băng trầm xuống, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh chiếc xe đỏ đó đâm vào ba mẹ anh.
Đường Hạo Tuấn bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi tới ban công hóng gió một lát, để gió lạnh khiến đầu óc anh bình tĩnh lại.
Nếu không thể bình tĩnh lại, anh cũng không biết nên lái xe thế nào.
Hóng gió vài phút, Đường Hạo Tuấn cảm thấy khá hơn, lúc này mới xoay người rời khỏi văn phòng, lái xe tới công ty Tống Vy.
Tống Vy đang đứng nói chuyện với Trần Châu Ánh và Giang Hạ dưới lầu công ty.
Trần Châu Ánh sắp ra nước ngoài tham gia một cuộc thi, thế nên đặc biệt tới tạm biệt Tống Vy và Giang Hạ.
Ba người đang nói chuyện thì chợt có một chiếc xe Maybach màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh ba người.
“Vy Vy, ông xã cậu tới rồi kìa.” Trần Châu Ánh đẩy đẩy Tống Vy, cười ái muội.
Tống Vy buồn cười nhìn cô ấy: “Tới nước ngoài thi đấu thật tốt, tháng sau tớ cũng phải ra nước ngoài thi đấu, có lẽ còn có thể gặp mặt đấy.”
“Nhất định có thể, tớ nghe giáo viên của tớ nói, cuộc thi quốc tế trong giới thiết kế thời trang của cậu, vòng chung kết có liên kết với cuộc thi thiết kế trang sức của chúng tớ. Chỉ cần chúng ta đều thuận lợi tiến vào chung kết, nhất định có thể gặp mặt.” Trần Châu Ánh vỗ vai Tống Vy.