Video hơi mờ và rung, rõ ràng là quay bằng điện thoại.
Điện thoại thời đó, chất lượng quay chụp không cao.
Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn nhận ra người trong video là ba mẹ anh.
“Ba, mẹ…” Nhìn thấy ba mẹ vẫn trẻ, khóe mắt Đường Hạo Tuấn hoe đỏ, trong miệng cầm lòng không đậu bật lên thành tiếng xưng hô đã lâu không gọi tới.
Anh không ngờ, anh còn có thể nhìn thấy ba mẹ khi vẫn còn sống.
Chuyện này sao có thể khiến tâm trạng anh không kích động.
Nhưng rất nhanh, nội tâm kích động của Đường Hạo Tuấn đã tiêu tan, thay vào đó lòng anh tràn ngập sự lạnh lẽo.
Vì khi ba mẹ anh chuẩn bị qua đường, đột nhiên một chiếc xe hơi màu đỏ lái tới, đâm thẳng vào ba mẹ anh.
“Không!” Con ngươi Đường Hạo Tuấn co lại, theo bản năng hô lên.
Anh vẫn biết ba mẹ mình qua đời vì tai nạn giao thông, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ bị đụng xe, anh vẫn không thể chấp nhận nổi, trái tim đau đớn khiến anh suýt nghẹn thở.
Nhưng video còn chưa hết, Đường Hạo Tuấn hít sâu mấy hơi, cố đè nén nội tâm thống khổ, tiếp tục xem.
Màn hình chuyển động, chiếc xe màu đỏ dừng cách đó không xa, cửa xe mở ra, một người phụ nữ nắm tay một cô bé mặc váy xinh đẹp bước xuống từ trên xe.
Nhìn rõ diện mạo người phụ nữ kia, da đầu Đường Hạo Tuấn tê dại, bàn tay cầm chuột cũng khẽ run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Sao lại có chuyện đó!
Người đâm ba mẹ anh, sao có thể là Lưu Mộng?
Nhưng chiếc xe đỏ lại nói với anh, người đâm ba mẹ anh đúng là Lưu Mộng.
Mà cô bé Lưu Mộng nắm tay…
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô bé đó, cô bé cực kỳ xinh đẹp, có thể thấy sau này lớn lên chắc cũng sẽ rất đẹp.
Khuôn mặt này anh quen thuộc biết bao, mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy.
Đó chính là khuôn mặt của Tống Vy!
Tức là Lưu Mộng dẫn theo Tống Vy, đâm chết ba mẹ anh, mà anh lại cưới Tống Vy.
Thật quá hoang đường, quá vớ vẩn!
Không ngờ anh lại cưới con gái của kẻ thù, cưới con gái của hung thủ giết hại ba mẹ mình!
Đôi mắt Đường Hạo Tuấn trở nên đỏ ngầu, cơ thể run lên vì sự thật này.
“A!” Anh đột nhiên gào lên, điên cuồng gạt hết đồ vật trên bàn xuống đất.
Trình Hiệp thông báo cho hai phòng ban xong rồi trở lại, đang chuẩn bị bảo Đường Hạo Tuấn mở họp, vừa đi tới cửa thì nghe thấy động tĩnh truyền tới, giật mình, tưởng xảy ra chuyện gì, cũng không kịp gõ cửa mà vội vàng đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, anh…” Nhìn thấy căn phòng hỗn độn cùng với đôi mắt đỏ gằn, biểu cảm điên cuồng của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp ngây người: “Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, hai tay bên sườn siết chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Ánh mắt Trình Hiệp nhìn chằm chằm máy tính, tò mò đi tới xem, nhìn thấy đoạn video trên máy tính, nhưng video đã phát xong rồi, anh ta cũng không biết rốt cuộc là video gì.
Nhưng Trình Hiệp vẫn đánh bạo phát lại video.
Sau mấy phút, Trình Hiệp xem xong video, cả người choáng váng.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể!” Trình Hiệp há hốc miệng, không thể tin vào mắt mình.
Anh ta đã nhìn thấy gì, nhìn thấy mẹ vợ tổng giám đốc, đâm chết ba mẹ tổng giám đốc.