Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ửng, bên trong ngấn lệ.
Trình Hiệp đến bên cạnh anh, vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tổng giám đốc... thực sự đã khóc!
Cũng phải thôi, mợ chủ bị Đường Hạo Minh kéo xuống vách đá, e rằng không qua khỏi, tổng giám đốc khóc cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Trình Hiệp khẽ thở dài, có phần thông cảm với Đường Hạo Tuấn.
Anh ta không biết nên khuyên Đường Hạo Tuấn như thế nào, cũng không thể thốt nên lời, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Đường Hạo Tuấn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đội tìm kiếm cứu nạn cũng đến.
Đường Hạo Tuấn kêu họ đi xuống vách núi tìm người.
Thế nhưng vách núi quá cao, nhảy dù xuống cũng rất mạo hiểm, dây dù rất dễ bị mắc trên ngọn cây.
Vì vậy, đội cứu hộ đành phải từ bỏ phương pháp xông thẳng xuống núi, thay vào đó là leo xuống từ từ rồi đi tìm, như vậy sẽ có thể tìm kiếm kỹ càng hơn.
Đường Hạo Tuấn cũng mặc đồ leo núi đi theo đội tìm kiếm cứu nạn xuống tìm kiếm, Trình Hiệp không thể ngăn cản nổi.
Cuối cùng anh ta đành phải đi theo.
Là trợ lý, anh ta không thể để Đường Hạo Tuấn đi một mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sẽ rất phiền phức.
Vách đá rất cao, Đường Hạo Tuấn xuống được tới chân núi thì đã là mấy tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi người đều kiệt sức ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Trình Hiệp mở chai nước đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, uống chút nước đi.”
Đường Hạo Tuấn không cầm, hít một hơi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trình Hiệp thở dài, không có lựa chọn nào khác, nhanh chóng đi theo.
Thấy bọn họ không có ý định nghỉ ngơi, những người khác cũng đành phải nhanh chóng tìm người.
Tuy nhiên, mãi đến khi trời tối, họ cũng không tìm thấy bóng dáng của Tống Vy và Đường Hạo Minh, ngay cả dấu vết rơi xuống cũng không có.
Đối với Đường Hạo Tuấn mà nói, hiện tại đây là một tin vui, vẫn chưa tìm thấy thi thể của hai người đồng nghĩa với việc có thể hai người vẫn chưa chết.
“Tổng giám đốc, trời tối rồi, còn sắp sắp mưa nữa, chúng ta về trước đi.” Trình Hiệp thở hổn hển đi tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn, vừa giơ cổ tay lên lau mồ hôi trên trán vừa nói với anh.
Đường Hạo Tuấn cũng rất mệt mỏi, mặt lấm tấm mồ hôi, thậm chí còn có mấy vết xước do quẹt phải cành gai, trông vô cùng nhếch nhác.
Anh lắc đầu: “Tiếp tục tìm!”
“Nhưng mà...” Trình Hiệp vẫn muốn nói gì đó.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi nói là tiếp tục tìm!”
“Vâng!” Trình Hiệp cúi đầu đáp.
Anh ta có thể nhận ra tổng giám đốc đã phát điên rồi.
Nếu không tìm được vợ, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Thôi quên đi, tiếp tục tìm kiếm vậy.
Trình Hiệp lắc đầu, kêu đội tìm kiếm cứu nạn phía sau tiếp tục tìm kiếm.
Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh trên hông anh ta vang lên.