Một lát sau, dường như đã hạ quyết tâm nào đó, anh ta kéo Tống Vy lùi về đằng sau.
“Giám đốc, anh định làm gì vậy?” Thấy động tác của anh ta, trợ lý Vương kinh hãi.
Tống Vy bị trói, còn bị dí súng, hoàn toàn không thể xoay cổ nên đương nhiên không biết đằng sau là cái gì.
Thấy Đường Hạo Minh lôi theo mình lùi về sau, còn tưởng là anh ta muốn né tránh.
Trên máy bay trực thăng cách đó một trăm mét, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp cũng nhìn thấy động tác của Đường Hạo Minh, sắc mặt đều thay đổi.
“Tổng giám đốc, chẳng lẽ anh ta định kéo theo mợ chủ nhảy xuống núi?”
Đường Hạo Tuấn cầm loa của người điều khiển: “Đường Hạo Minh, anh định làm gì?”
Bước chân Đường Hạo Minh không dừng lại, tiếp tục lùi về phía sau, chẳng mấy chốc đã lùi đến bên cạnh vách núi. Anh ta nhìn máy bay trên trời, nụ cười mang theo vẻ điên cuồng: “Tôi định làm gì chẳng phải các người đã đoán được rồi hay sao?”
“Anh bảo chỉ cần chúng tôi cho anh rời đi thì anh sẽ thả mợ chủ, bây giờ chúng tôi đã buông tha cho anh rồi, tại sao anh còn muốn dẫn theo mợ chủ nhảy xuống núi?”
Nhảy xuống núi?
Cuối cùng Tống Vy cũng biết Đường Hạo Minh tính làm gì, con ngươi co rụt lại, lập tức lắc đầu.
Bàn tay Đường Hạo Minh giữ vai cô bóp thật mạnh, đồng thời âm u cảnh cáo: “Đừng lộn xộn nữa, còn cựa quậy là tôi sẽ giết cô.”
Cơ thể Tống Vy run lên, lập tức ngừng lắc đầu, không dám nhúc nhích.
Lúc này Đường Hạo Minh mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người Đường Hạo Tuấn: “Các người bảo thả tôi, nhưng các người tưởng tôi không biết các người nói buông tha chỉ là ngụy trang thôi chắc? Tôi biết chỉ cần tôi lên xe chạy đi thì các người sẽ tóm lấy tôi ở dưới chân núi.”
Trình Hiệp há miệng: “Tổng giám đốc, anh ta biết kìa.”
Đường Hạo Tuấn không lên tiếng, chỉ sầm mặt nhìn Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh vẫn nở nụ cười: “Cho dù các người không bắt tôi dưới chân núi thì sau này, e rằng Đường Hạo Tuấn cũng sẽ trả thù tôi bằng mọi giá thôi. Cho nên bất kể tôi đi con đường nào cũng có cùng một kết quả, vậy thì chẳng bằng dẫn theo vợ cậu cùng nhau nhảy xuống nơi này, khiến cô ta chôn chung với tôi!”
“Anh dám!” Đường Hạo Tuấn gằn hai chữ từ kẽ răng.
Đường Hạo Minh cười càng lớn tiếng: “Vậy thì cậu cứ nhìn mà xem tôi có dám hay không!”
Dứt lời, anh ta lập tức ngã ngửa ra đằng sau.
Đằng sau chính là vách núi, anh ta còn đang kéo Tống Vy.
Vừa ngả người, hai người cứ thế ngã xuống vách núi.
“Không!” Khóe mắt Đường Hạo Tuấn như sắp nứt ra, gầm lên một tiếng, buông tay nắm trên đầu, muốn nhảy xuống dưới.
Thấy vậy, Trình Hiệp lập tức kéo anh vào khoang lái: “Tổng giám đốc, anh làm gì vậy? Anh không đeo trang bị nhảy dù, anh mà nhảy xuống thì sẽ chết.”
Mặc dù anh ta cũng khiếp sợ vì không ngờ Đường Hạo Minh lại thật sự mang theo mợ chủ nhảy xuống núi, nhưng anh ta không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào cứu mợ chủ.
Nhưng tổng giám đốc, anh ta lại có thể cứu.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy, nhìn về phía khoang điều khiển quát: “Mau lên, lái máy bay về phía đó!”
Người điều khiển chính và phụ lúc này cũng hoàn hồn từ cảnh tượng Đường Hạo Minh và Tống Vy rơi xuống núi, lập tức điều khiển máy bay bay về phía đó.
Nhưng vách núi rất cao, bên dưới là sương mù mờ mịt, máy bay từ trên không trung nhìn xuống hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Giờ khắc này, trái tim Đường Hạo Tuấn lạnh buốt.
Trình Hiệp cũng kinh hãi nuốt nước miếng: “Mợ chủ và Đường Hạo Minh đều không mang theo bất cứ trang bị nào, rơi xuống núi chắc chắn sẽ…”
Những lời tiếp theo, anh ta không nói.
Nhưng mọi người đều hiểu ý.
Hai tay Đường Hạo Tuấn siết chặt vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trình Hiệp: “Lập tức liên lạc với đội cứu nạn xuống núi tìm người, nhất định phải tìm thấy Tống Vy!”
“Vâng!” Trình Hiệp nghiêm mặt lại, lập tức lấy di động ra gọi điện thoại.
Đường Hạo Tuấn kêu máy bay bay hạ độ cao, sau đó nhảy xuống máy bay rồi đi thẳng tới bên cạnh vách núi, đứng đó nhìn xuống dưới, trái tim anh đau đớn sắp vỡ ra.
Anh lại lần nữa trơ mắt nhìn Tống Vy ngã xuống vách núi ngay trước mắt mình!
Lần trước anh không thể giữ được cô, mà lần này, anh vẫn không thể…