Trong một nhà kho ở sâu trong rừng, Đường Hạo Minh nhìn cái tên đang hiện trên màn hình điện thoại, đôi mắt không đeo kính lóe lên một tia sắc bén.
“Giám đốc, tổng giám đốc đang gọi.” Trợ lý Vương nhìn điện thoại của anh ta rồi nói.
Đường Hạo Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Quái lạ, sao tổng giám đốc lại gọi điện cho anh vào lúc này?” Trợ lý Vương tỏ vẻ khó hiểu.
Đường Hạo Minh lại cúp điện thoại thêm lần nữa, lạnh lùng nhếch môi: “Đơn giản thôi, cậu ta đã đoán được tôi là người bắt Tống Vy đi rồi.”
“Không phải chứ?” Trợ lý Vương kinh ngạc há miệng: “Chúng ta hành động bí mật như vậy, làm sao anh ta biết được?”
“Đúng thế, làm sao lại biết được?” Đường Hạo Minh cũng không thể hiểu được, ngón điện siết lấy điện thoại.
Lúc này bất chợt có một người đàn ông cao to đi tới: “Ông chủ, người phụ nữ đó đã tỉnh lại rồi.”
Đường Hạo Minh nhướng mày: “Tỉnh lại sớm vậy à, xem ra anh xịt thuốc không đủ liều rồi.”
Người đàn ông gãi đầu: “Tại tôi lo ra tay nặng quá, mấy ngày nữa cô ta cũng không tỉnh lại, cho nên...”
“Thôi bỏ đi, tôi qua xem thử.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, ném di động cho trợ lý Vương: “Xử lý đi, đừng để Đường Hạo Tuấn cho người theo dõi tín hiệu điện thoại di động của tôi rồi tìm tới.”
“Vâng.” Trợ lý Vương gật đầu đáp lại.
Đường Hạo Minh đút tay vào túi, đi đến gian phòng nhỏ trong nhà kho.
Tống Vy bị trói trên ghế sô pha, cả người không cử động được, trên miệng còn bị dán băng keo, không thể nói chuyện, ngay cả quần áo cũng xộc xệch, đầu tóc rối bù trông vô cùng thảm hại.
Thế nhưng cô không quan tâm đến mấy điều này. Cô uể oải chống người ngồi dậy trên chiếc ghế sô pha cũ mèm, ánh mắt kinh hãi quan sát xung quanh. Có thể đoán sơ qua được đây là nhà kho hoặc nơi nào đó tương tự, còn lại thì không thể đoán ra thêm điều gì khác.
Ngay lúc Tống Vy đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Tống Vy bất giác nhìn về phía cửa, giây tiếp theo, cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn bước vào.
Thấy rõ người tới là ai, Tống Vy trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi: “Là anh?”
Nhưng miệng cô bị dán băng dính, thành thử hai chữ này lọt vào tai chỉ là tiếng “ưm ưm”.
Nhưng Đường Hạo Minh có thể từ vẻ mặt và nỗi khiếp sợ trong mắt cô mà đoán được cô đang nói gì.
“Là tôi đây, rất bất ngờ đúng không?” Đường Hạo Minh xách một cái ghế đi đến trước mặt Tống Vy.
Con ngươi của Tống Vy chấn động, lại “ưm ưm” thêm mấy tiếng nữa.
Lần này Đường Hạo Minh không đoán được, bèn kéo băng dính trên miệng cô ra: “Đúng là, chẳng phải đã kêu trợ lý Vương dán lỏng một chút rồi hay sao? Dám không nghe lời tôi.”
Tống Vy không quan tâm anh ta đang lẩm bẩm cái gì, lớn tiếng chất vấn: “Là anh bắt cóc tôi đến đây.”
“Quá rõ ràng rồi mà?” Đường Hạo Minh lùi lại, ngồi lên ghế.
Cả người Tống Vy run lên: “Rốt cuộc là vì lý do gì chứ?”
“Lý do ư?” Đường Hạo Minh cứ như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm. Anh ta cúi đầu cười mấy tiếng, sau đấy sắc mặt chợt thay đổi, bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Cô dám lấy bản di chúc giả ra đối phó với tôi, cô nói xem tại sao tôi lại bắt cô tới đây!”
Sắc mặt Tống Vy trắng bệch: “Anh…”