Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là dữ liệu hiện lên trên màn hình máy tính thực sự là các loại mật mã khác nhau.
Điều đó có nghĩa rằng, đứa trẻ này thực sự là một hacker hàng đầu.
Chúa ơi, đây là loại yêu nghiệt thiên tài gì vậy?
Viên cảnh sát nhìn Tống Hải Dương như một con quái vật.
Ngay cả Trình Hiệp cũng nuốt nước miếng: “Tổng giám đốc, Hải Dương...”
Lời còn chưa nói hết, anh ta nhìn sang gương mặt không hề có chút kinh ngạc nào của Đường Hạo Tuấn, lập tức ngậm miệng lại.
Có vẻ như tổng giám đốc đã biết Hải Dương có khả năng này từ lâu rồi, vậy nên bây giờ mới không ngạc nhiên, còn kêu anh ta đưa cậu bé tới.
Vài phút sau, Tống Hải Dương nhấn phím enter: “Ba ơi, con đã tìm được vị trí của mẹ rồi.”
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn run lên, lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, giọng như đang đè nén điều gì: “Ở đâu?”
“Trong một nhà kho bỏ hoang.” Tống Hải Dương nói, đồng thời phóng to giám sát vệ tinh lên.
Sau đó, mọi người nhìn thấy rõ ràng một nhà kho, xung quanh đều có người canh giữ.
Lúc này, một người từ trong nhà kho đi ra.
Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp lập tức nhận ra người này.
“Đây không phải là trợ lý Vương sao?” Trình Hiệp chỉ vào người đàn ông rồi nói.
“Đó là ai vậy?” Giang Hạ hỏi.
Trình Hiệp liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, hỏi anh có muốn trả lời không.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Trình Hiệp cười với Giang Hạ: “Tôi sẽ nói với cô sau.”
“Xì!” Giang Hạ bĩu môi, có chút không vui.
Đường Hạo Tuấn đứng thẳng người lên: “Hải Dương, gửi địa chỉ cho mấy chú cảnh sát đi, kêu bọn họ lập tức tới đó.”
“Vâng ạ.” Tống Hải Dương gật đầu, ngón tay lại bắt đầu gõ.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn Giang Hạ: “Nhờ cô trông nom Hải Dương và Dĩnh Nhi giúp tôi, lát nữa tôi sẽ cho người tới đưa chúng về biệt thự.”
“Được rồi.” Biết anh muốn tự mình đi tìm Tống Vy, Giang Hạ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Dĩnh Nhi, gật đầu đồng ý.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, nói gì đó với Trình Hiệp rồi sải bước ra khỏi đồn công an.
Trong xe, Trình Hiệp nhíu chặt mày: “Tổng giám đốc, không ngờ người bắt cóc mợ chủ lại là Đường Hạo Minh. Không phải anh đã cử người giữ chân anh ta ở nước ngoài rồi à? Sao giờ lại quay về được?”
Đường Hạo Tuấn híp mắt, đôi môi mỏng lạnh lùng bật ra hai chữ: “Vượt biên!”
Trình Hiệp hít một hơi khí lạnh: “Anh ta thật sự dám làm ra những chuyện này ư? Nhưng tại sao anh ta lại bắt cóc mợ chủ chứ?”
“Có lẽ chuyện di chúc đã bị bại lộ rồi.” Đường Hạo Tuấn siết chặt tay, giọng nói lạnh lùng tới vô cảm.
Giờ thì Trình Hiệp đã hiểu.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Hạo Minh.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Đường Hạo Tuấn không bỏ cuộc, tiếp tục gọi.