“Tôi đưa Giai Nhi về.” Mạnh Ngọc nhún vai đáp lời.
Tống Vy nhìn Lâm Giai Nhi: “Cô Lâm còn chưa tháo băng mà đã có thể xuất viện rồi hả?”
Vốn dĩ cô còn nghĩ Lâm Giai Nhi sẽ cứ ở bệnh viện cho đến khi tháo băng cơ.
Bởi vì khi đó cũng gần đến cuối tháng rồi, nhà họ Cố sẽ đến đón Lâm Giai Nhi đi, không ngờ cô ta lại về sớm như vậy.
Mạnh Ngọc cũng nhận thấy Tống Vy không hoan nghênh Lâm Giai Nhi cho lắm, chột dạ sờ sờ chóp mũi.
Anh ta hiểu được Tống Vy đang nghĩ gì.
Dù gì Tống Vy cũng là vợ, sao có thể chịu đựng việc người phụ nữ có tình cảm với chồng mình vẫn cứ ở mãi trong căn nhà của mình cho được.
Nhưng mà anh ta cũng chịu thôi.
“Tình hình của Giai Nhi rất tốt, có thể xuất viện dưỡng bệnh ở nhà, đợi đến cuối tháng đến bệnh viện tháo băng là được.” Mạnh Ngọc cười cười trả lời.
Tống Vy không nói gì, dẫn theo hai đứa nhỏ đi lên lầu.
Lâm Giai Nhi nghe được tiếng bước chân, cũng đoán là Tống Vy đi rồi, buồn bã cúi đầu: “Hạo Tuấn, Ngọc, có phải tôi không nên quay về không? Hình như Cô Tống không được vui lắm.”
Mạnh Ngọc nhìn bộ dạng này của cô ấy, lại thầm thở dài.
Thật ra anh ta cũng biết, cô ấy không nên quay về, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đòi anh ta đưa về đây, nên anh ta khó mà thốt lên được những lời này.
Chỉ đành vỗ vai trấn an tinh thần Lâm Giai Nhi: “Đừng nghĩ linh tinh, cô Tống không bất mãn gì đâu.”
“Nhưng mà…” Lâm Giai Nhi còn định nói gì nhưng Đường Hạo Tuấn đã mở miệng cắt ngang: “Thôi được rồi.”
Lâm Giai Nhi lập tức ngậm miệng lại.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa trán: “Dì Vương, dì đỡ Giai Nhi về phòng đi.”
“Vâng.” Dì Vương đáp, tiến đến đỡ Lâm Giai Nhi lên.
Lâm Giai Nhi không muốn đi, nhưng lại không dám trái ý Đường Hạo Tuấn, chỉ đành không tình nguyện mà đi lên lầu.
Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc ho nhẹ hai tiếng: “Cậu có gì muốn nói với tôi à?”
“Không phải tôi đã bảo cậu giữ Lâm Giai Nhi ở bệnh viện sao?” Đường Hạo Tuấn híp hai mắt, không vui nhìn chằm chằm anh ta.
Từ sau khi Lâm Giai Nhi vào ở rồi làm ra những việc đó, anh đã muốn tách cô ta ra khỏi Tống Vy.
Đúng lúc mắt Lâm Giai Nhi phải phẫu thuật, anh liền bảo Mạnh Ngọc giữ Lâm Giai Nhi ở lại bệnh viện, đợi đến đầu tháng sau tổ chức tiệc hồi phục rồi bảo ông Cố đón Giai Nhi đi.
Kết quả là Mạnh Ngọc không làm được!
Mạnh Ngọc cũng biết mình đã thất hứa với Đường Hạo Tuấn, ngượng ngùng cười: “Tôi cũng muốn vậy chứ, nhưng tôi không thể giữ nổi!”
“Sao lại thế?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi.
Mạnh Ngọc thở dài, vẻ mặt buồn chán: “Giai Nhi không muốn ở lại bệnh viện, cô ấy thừa lúc tôi không chú ý, lén đi xuống khoa mắt hỏi thăm tình hình của cô ấy khi nào có thể xuất viện được. Sau khi nghe trả lời đã có thể xuất viện là lập tức bảo tôi dẫn cô ấy về đây.”
“Sau đó thì sao?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm u khó coi.
Mạnh Ngọc xoa xoa huyệt thái dương: “Sau đó tôi không đồng ý, Giai Nhi bèn cầu xin tôi. Tôi không lay chuyển được cô ấy, sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nên chỉ đành làm vậy thôi. Xin lỗi Hạo Tuấn.”