“Tốt quá rồi Vy Vy, khi nào cậu đi gặp công chúa nhất định phải dẫn tớ theo đó, tớ chưa từng được tận mắt nhìn thấy người trong hoàng tộc bao giờ cả.” Giang Hạ kích động ôm lấy cánh tay Tống Vy lắc lư.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được, dẫn cậu theo là được chứ gì, mau bỏ tớ ra đi, tớ còn phải làm việc nữa.”
“Được được. Cậu đi đi.” Giang Hạ buông cô ra.
Tống Vy đẩy cửa văn phòng đi vào, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn đến đón cô như thường lệ.
Sau khi lên xe, cô cũng kể cho anh nghe về việc công chúa sắp đến thành phố Giang.
Đường Hạo Tuấn nghe xong cũng không bất ngờ, vừa lái xe vừa nói: “Anh biết rồi.”
“Hả?” Tống Vy ngơ ra một lát: “Sao anh biết được?”
“Đừng quên là anh muốn thu mua mỏ kim cương, lần này đi đến thành phố Giang còn có cả anh trai của cô ấy nữa. Anh ta là người bán, đến Đường Thị ký hợp đồng với anh.” Đường Hạo Tuấn bẻ tay lái giải thích.
Đường Hạo Tuấn lúc này mới hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
“Ký hợp đồng xong, anh cần phải sang bên đó một chuyến để khảo sát mỏ quặng.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy cũng không kinh ngạc với việc anh phải đến đất nước kia, cô đã biết từ trước rồi.
Lần trước anh đã nói rằng anh phải tới đó.
“Khi nào anh đi?” Tống Vy quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Tối ngày mai.” Đường Hạo Tuấn đáp.
“Em đưa anh đi nhé.” Tống Vy cười cười.
Đường Hạo Tuấn vốn muốn nói không, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt mong chờ của cô, cuối cùng đành gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó hai người kết thúc đề tài này, nói sang chuyện khác.
Hai giờ sau, hai người đón bọn trẻ về biệt thự.
Vừa bước vào Tống Vy đã nghe được hai giọng nói quen thuộc, một nam một nữ.
Nam là Mạnh Ngọc, nữ là Lâm Giai Nhi.
Sao hai người họ lại đến đây?
Tống Vy nhìn anh, chỉ thấy anh cau mày, hiển nhiên là cũng không biết hai người kia đến.
Thấy vậy, trong lòng Tống Vy thoải mái lên nhiều, dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào phòng khách.
Mạnh Ngọc nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn thấy một nhà bốn người trở về lập tức đứng lên: “Hạo Tuấn, Tống Vy, hai người về rồi đấy à?”
“Hạo Tuấn về rồi sao?” Lâm Giai Nhi nghe được lời của anh ta nói cũng chống vào sô pha mà đứng lên.
Tuy nhiên, vì không nhìn thấy được, không biết bốn người họ đứng ở đâu nên cô ta đã nhìn lệch hướng.
“Sao hai người đến đây?” Đường Hạo Tuấn mở miệng.
Lâm Giai Nhi nghe được giọng nói của anh mới ý thức được việc đã nhìn sai hướng, vội vàng điều chỉnh lại mới quay được về phía bốn người.
Dù như vậy thì băng vải trên mắt cô ta vẫn không để cô ta nhìn thấy được.